TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 7

Chương 7

Quay người lại, nhìn khách sạn vui mừng, chầm chậm bước đi!

Lộp cộp lộp cộp!

Tiếng gậy trúc càng lúc càng xa!

“Lạc Tuyết, cậu La nhìn trúng cháu, đó là vinh hạnh của cháu, cháu đừng có mà không biết xấu hổ!”

Tầng ba của khách sạn, phòng trang điểm!

Nhìn cô gái trẻ trước mặt đang lau nước mắt mà thái độ vẫn bướng bỉnh như cũ, sắc mặt của Lạc Vinh Quang tái mét.

Thân là người nắm quyền của nhà họ Lạc, cũng là ông nội của cô gái này, lời nói của ông ta chính là mệnh lệnh!

Không ai có thể phản bác!

“Bây giờ, lập tức thay quần áo, nửa tiếng nữa, nhất định phải gả cho cậu La!”

Lạc Vinh Quang gằn giọng nói, không phải đang thương lượng, mà là đang ra lệnh!

“Tiểu Tuyết, nghe lời ông nội, mau thay quần áo đi, đừng để khách khứa đợi sốt ruột nữa!”

Thấy cha chồng tức giận, người làm mẹ như Chu Cầm cũng sốt sắng, khuyên bảo hết nước hết cái.

“Tiểu Tuyết, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi mà! Cậu La không ghét bỏ đứa con riêng đó, còn chịu cưới con một cách quang minh chính đại thế này đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu! Chẳng lẽ con vẫn muốn làm góa phụ suốt quãng đời còn lại hay sao?”

“Con gái cháu không phải là con ngoài giá thú!”

Lạc Tuyết tức giận phản bác, nhưng trong giọng điệu lại đầy sự bất lực.

Thân hình nhỏ nhắn yêu kiều khẽ run rẩy trước bàn trang điểm, cô cảm thấy bất lực làm sao.

Trên gương mặt nhỏ thanh tú, vành mắt khẽ ửng đỏ, trong mắt chỉ còn lại sự tủi thân uất ức!

Đàn ông tốt? La Huy sao?

Thân là cậu cả của nhà họ La, đương nhiên sở hữu quyền thế ngút trời, nhưng từ nhỏ người này đã mang tiếng ăn chơi.

Cờ bạc, rượu chè, gái gú, hầu như không có chuyện xấu nào là không làm, cả cái Tân Hải này ai mà không biết?

Nếu hắn mà là một người đàn ông tốt, thì trên đời này chẳng có đàn ông tồi rồi!

Nếu thực sự phải gả cho hắn, thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.

Cái gì mà vì muốn tốt cho tôi chứ, còn chẳng phải là mấy người muốn trèo lên cành cao của nhà họ La sao?

Thật mỉa mai, thật nực cười!

“Mẹ, mẹ biết mà, con không thể!”

Khuôn mặt Lạc Tuyết đẫm nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Chu Cầm.

Cô vẫn còn chưa tìm được người đàn ông đó, còn chưa bắt đối phương bù đắp tất cả những gì mình đã phải chịu đựng trong suốt năm năm qua.

Con gái cô vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật, còn một khoản chi phí phẫu thuật rất lớn chưa thanh toán.

Sao cô có thể gả cho người khác vào lúc này được chứ?

Đọc truyện chữ Full