TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 229

Chương 229

Trên xe taxi, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Tuyết phá tan sự tĩnh lặng này trước!

Sở Bắc cười khẽ gật đầu.

“Đổi sang nhà trẻ tốt hơn chút, Tâm Vũ có thể được dạy dỗ tốt hơn!”

Thế nhưng, Lạc Tuyết lại nhíu mày!

“Nhưng tôi thấy nhà trẻ trước đó cũng khá tốt, đổi tới đổi lui không chỉ phiền phức mà học phí cũng không rẻ nữa, đúng chứ!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu, khẽ vỗ vai cô an ủi.

“Yên tâm, những chuyện này cứ giao cho anh là được!”

Nghe đến lời này, dù trong lòng bất đắc dĩ nhưng Lạc Tuyết cũng không nói gì dù miệng rất muốn thốt ra gì đó.

Mặc dù cô rất nghi ngờ năng lực của Sở Bắc, nhưng chuyện phiền lòng cũng đã rất nhiều rồi.

Nếu Sở Bắc đã tự tin như vậy thì cứ để anh giải quyết đi.

Cả đoạn đường không ai nói gì, ngay sau đó, hai người đã quay về khu nhà.

Chỉ là, vừa đến lầu ba, chỉ nhìn thấy một bóng người hơi mập, mặc quần dài màu đỏ, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa!

Đang định gõ cửa, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì lại rút tay về!

“Chị Ngô, sao chị lại đến vậy?”

Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Lạc Tuyết khẽ sững người, vẻ mặt không tốt mấy mà chào hỏi!

“À, nói ra thì… mà đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể đến?”

Chị Ngô chống nạnh hai tay, liếc nhìn Sở Bắc, lập tức xem thường, tầm mắt dừng trên người Sở Bắc!

Giọng nói có chút khàn trầm giống như vịt đực vậy, cũng khá hợp với thân hình mập mạp của chị ta!

“Lại nói nữa, tôi đến làm gì, trong lòng cô không nghĩ ra sao?”

Nghe thấy lời này, Lạc Tuyết cười khổ gật đầu.

Sắc mặt lại càng khó coi hơn.

“Chị Ngô, còn cách ba ngày nữa mới đến ngày đóng tiền nhà, chị thương lòng thư thả chút cho tôi được không?”

Lạc Tuyết dè dặt cẩn thận hỏi, lại cúi đầu, không dám nhìn mắt chị Ngô!

Tiền của cô đều dùng làm tiền phẫu thuật cho con gái hết rồi.

Bây giờ cô thật sự không bỏ tiền ra được!

“Chậc chậc, nếu mấy người thuê nhà đều giống cô hết thì nhà của tôi cứ cho không mấy người ở luôn cho rồi!”

Chị Ngô chép miệng, giọng điệu khinh thường.

“Lạc Tuyết, tôi biết nhà cô có khó khăn, nhưng cô làm như vậy cũng chẳng phải lần một, lần hai!”

“Mấy lần trước tôi còn có thể thư thả, nhưng lần này, chỉ sợ là không được rồi!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi hơn.

“Chị Ngô, bây giờ tôi thật sự không lấy ra được tiền nữa, hay là chị đợi thêm chút, trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ đưa tiền cho chị!”

Thế nhưng, chị Ngô lại liếc cô một cái, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ!

“Đảm bảo? Cô cam đoan thế nào?”

Đọc truyện chữ Full