Chương 567
“Chào anh Sở, tôi là Ngô Lương của khách sạn Ngoạ Long, anh còn nhớ tôi không?”
Khách sạn Ngoạ Long?
Sở Bắc gật đầu rồi thờ ơ nói: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Ngô Lương hít sâu một hơi rồi vội nói: “Chuyện là thế này, hôm qua tôi không biết thân phận của anh nên đã mạo phạm. Hôm nay, tôi gọi để mời anh đi ăn, tiện thể xin lỗi anh luôn”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc lắc đầu ngay.
“Xin lỗi thì thôi, tôi đang bận, thế nhé”.
Dứt lời, anh định ngắt máy luôn.
Thấy Sở Bắc định ngắt máy, Ngô Lương cuống lên.
“Anh Sở, xin anh cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ xin lỗi anh. Nếu anh không nhận lời xin lỗi của tôi thì anh Long sẽ giết tôi mất”.
Nghe thấy vậy, Sở Bắc đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra, Ngô Lương gọi cho anh là vì Long Tam.
Lạc Tuyết thấy Sở Bắc nghe điện thoại thì đi tới gần.
“Anh có việc à?”
Sở Bắc thoáng do dự rồi nói: “Là ông chủ của khách sạn mà Dương Ân gây rối, ông ta muốn mời anh đi ăn”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì sững người.
Sau khi bình tĩnh lại, cô vội hỏi: “Nếu người ta đã có lời thì anh đi đi, ở đây một mình em làm là được rồi, dẫu sao cũng không có nhiều việc lắm”.
Sở Bắc chần chừ một lát rồi gật đầu, sau đó anh nói với Ngô Lương gì đó rồi tắt máy.
“Ừ, thế anh đi một lúc, có gì thì gọi cho anh!”
Dứt lời, Sở Bắc quay người đi ra ngoài.
Cổng khách sạn Ngoạ Long.
Ngô Lương sốt sắng đi qua đi lại trước cổng khách sạn với vẻ đầy lo lắng và thấp thỏm.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng xe đi tới.
Tưởng Sở Bắc tới, Ngô Lương mừng rỡ rồi nhanh chóng ra đón tiếp.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ta đã cứng đờ.
Vì người mở cửa xe rồi bước xuống không phải Sở Bắc, mà là một người mà ông ta không muốn gặp nhất.
“Thư ký… Tôn, sao cậu lại đến đây?”
Ngô Lương nhìn thấy người đó rồi cố nặn ra một nụ cười.
Một người thanh niên đeo kính, mặc vest thẳng thớm bước từ trên xe xuống.
Đây chính là thư ký Tôn của Thôi Viễn Sơn – chủ tịch tập đoàn Thôi Thị.
Tôn Duyệt nhìn Ngô Lương rồi nở một cụ cười đầy ẩn ý.
“Ông Ngô sao thế? Biết tôi sẽ đến nên ông ra ngoài này đón sẵn đấy à?”
Nghe thấy vậy, Ngô Lương cố nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc.
Ông ta mỉm cười lúng túng rồi đáp: “À… tôi… thật ra…”