Hiện giờ Sở Mộ rời khỏi Thiên Lam hải vực, sau này có lẽ không đặt chân tới đây nữa, vậy thì trước khi hắn đi sẽ cống hiến một chút cho nhân tộc Thiên Lam hải vực.
Tiễn Ngư Lão Tổ, Hải Long Vương bị giết, Hải tộc tổn thất Tiễn Ngư Lão Tổ, Huyết Sa Lão Tổ, Huyết Ngọc Đế Vương Sa tiềm lực kinh người, sức chiến đấu đẳng cấp cường giả tuyệt thế bị mất ba người. Đặc biệt Tiễn Ngư Lão Tổ, Huyết Sa Lão Tổ là cường giả hạng hai, hạng ba, Hải tộc bị tổn thất nặng nề. Hải Thú tộc tổn thất ít hơn chút, nhưng chết mất đệ số một Hải Long Vương. nhân tộc được năm món Huyết Sa bào, Huyết Sa giáp, năm Kiếm Tọa của Nhất kiếm tông trong vòng mấy năm chắc chắn sẽ thành cường giả tuyệt thế, nhân tộc có thêm năm Thánh Vương. Bù qua sớt lại thực lực tổng thể của nhân tộc càng mạnh hơn nữa, khí vận tăng lên, có thể đối kháng với Hải tộc, Hải Thú tộc, thậm chí áp chế hai tộc.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Với tốc độ hiện tại của ta thì Hắc Kình Lão Tổ, Bát Trảo Vương không thể đuổi kịp được.
Sở Mộ nhìn đằng trước, trong đầu không ngừng vụt qua các loại kinh nghiệm trong thời gian qua. bị cường giả Thiên tộc truy sát rơi vào khe hở không gian nhưng không chết, ứng với câu họa lớn không chết sẽ có phúc dày, đúng thật.
Hắc Kình Lão Tổ nổi lên mặt biển nhìn hướng bóng lưng Sở Mộ, tức giận quát:
- Nhân tộc đáng chết, Hải tộc ta không bỏ qua cho ngươi!
Tiếng rống tràn ngập sát ý ngút trời.
Bát Trảo Vương không nói chuyện nhưng mắt lạnh băng, sát ý kinh người.
Không đuổi kịp, tốc độ của nhân tộc đó không thua gì bọn họ, không thể đuổi kịp. Huống chi nơi này đã rời xa Thiên Lam hải vực tiến vào hải vực khác, bọn họ một đường đi tới đã bị cường giả trong khu vực biển này cảnh cáo, còn đi tiếp e rằng sẽ chọc cường giả bất mãn dẫn đến đánh nhau.
Tuy Bát Trảo Vương, Xích Viêm sơn mạnh nhưng thế mỏng sức yếu, nếu đánh nhau sẽ cực kỳ bất lợi cho bọn họ. Nên truy kích đến sau này đành dừng lại, Bát Trảo Vương, Hắc Kình Lão Tổ trơ mắt nhìn bóng lưng Sở Mộ đi xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của họ.
Lửa giận, hận ý như nước biển cuồn cuộn không dứt.
Nhưng khi trở về Bát Trảo Vương, Hắc Kình Lão Tổ phải giấu đi oán hận, không thể giống như trước vì hiện tại thực lực của Hải tộc hay Hải Thú tộc đều không bằng lúc trước.
Hắc Kình Lão Tổ nói:
- Bát Trảo Vương, Hải Long Vương chết thì ngươi là người mạnh nhất Hải Thú tộc, có thể đại biểu Hải Thú tộc. Hắc Kình Lão Tổ ta đây luôn là người mạnh nhất Hải tộc, có thể đại biểu Hải tộc.
Bát Trảo Vương nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, Hắc Kình Lão Tổ, ta đại biểu Hải Thú tộc đồng ý ngươi.
Hắc Kình Lão Tổ nói:
- Tốt lắm, khi nào chúng ta quay lại sẽ triệu tập cường giả các tộc, từ nay Hải tộc chúng ta và Hải Thú tộc là minh hữu, cùng nhau tiến lùi.
Sở Mộ chơi một chiêu xúc tiến Hải tộc và Hải Thú tộc liên minh, nhưng sau khi liên minh hai tộc không nhắc tới việc đối thủ nhân tộc. Dù sao nhân tộc Thánh Vương kia để lại ấn tượng quá sâu sắc cho họ, khiến Hắc Kình Lão Tổ, Bát Trảo Vương cảm thấy e ngại.
Trước khi nắm chắc tuyệt đối bọn họ sẽ không xuống tay với nhân tộc, họ liên minh vì phòng ngừa bị nhân tộc đánh bại, chỉ có vậy.
***
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt hai tháng đã qua.
Sở Mộ nhìn thấy đường nét đất liền đằng trước, khẽ thở dài:
- Rốt cuộc thấy đất liền.
Hai tháng liên tục luôn bay trên biển cả, tuy phong cảnh sóng biển dạt dào bao la rất đẹp, nhưng nhìn mãi sẽ mệt thẩm mỹ.
Sở Mộ bay suốt hai tháng đã phục hồi lại lực lượng, tinh huyết bị thiêu đốt hết tự động phục hồi, không để lại di chứng gì, thực lực ở trạng thái cao nhất.
Sở Mộ thi triển bí pháp Huyết Ngục Phần Thiên thiêu đốt ba mươi phần trăm tinh huyết tăng thực lực lên gấp tám lần, đốt cháy bốn mươi phần trăm là tăng lên gấp mười lần. Đốt cháy năm mươi phần trăm thì sẽ nhiều hơn nữa, có lẽ là gấp mười ba lần, nhưng ảnh hưởng căn cơ của bản thân, không đến lúc bất đắc dĩ Sở Mộ sẽ không sử dụng.
Ba mươi phần trăm là tiêu chuẩn an toàn, bốn mươi phần trăm hơi mạo hiểm, may mắn hắn có Tinh Huyết đan bổ sung kịp lúc mới không để lại di chứng.
Càng lúc càng đến gần đất liền, đường nét dần rõ ràng hơn, phong cảnh trên dất liền rõ ràng đập vào mắt Sở Mộ.
Sở Mộ đi theo tuyến đường nhân tộc Thánh Vương điện Thiên Lam hải vực cho, hắn quay về Thâm Lam đại lục trạm đầu tiên là Thiên Hải vực.
Nhưng Thiên Hải vực không phải chỗ Sở Mộ muốn đi, hắn vào Thiên Hải vực rồi không chút ngừng lại, bay qua Thiên Hải vực đi hướng mục tiêu: Thiên Chung vực.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Mới qua hai năm mấy, chắc người còn trong Thiên Chung vực.
Nếu không có thì Sở Mộ phải bôn ba đi kiếm.
Sở Mộ bay một hồi đến bên trên thảo nguyên, bỗng có một luồng sáng bay nhanh đến nhưng không đụng độ mà lướt qua hắn, bị hắn bắt giữ hơi thở.
Biểu tình Sở Mộ kinh ngạc nói:
- Hơi thở đó là...
Sở Mộ cảm giác hơi thở khá quen thuộc, dường như từng cảm nhận ở đâu đó, để lại ấn tượng khắc sâu.
Đáy mắt Sở Mộ lóe tia sáng:
- Tốt lắm, ta không tìm ngươi ai ngờ gặp lại tại đây, thù năm xưa hôm nay phải trả!
Sở Mộ động ý niệm, hơi đổi hướng nhanh chóng chặn đường bóng sáng kia bay đi.
Bóng sáng tạm dừng quát to:
- Các hạ có cái gì chỉ giáo?
Khóe môi Sở Mộ cong lên lạnh lùng từ từ nói:
- Cho ngươi một kiếm.
Trịnh Lệ nhìn Sở Mộ chằm chằm mấy giây mới nhận ra hắn:
- Là ngươi!
Về khuôn mặt Sở Mộ không có gì thay đổi nhưng khí chất khác với xưa, cách ba mươi mấy năm tin hắn trở về Thâm Lam thế giới không bị truyền bá rộng rãi, ít ai biết. Trịnh Lệ không biết tin, nên ánh mắt đầu tiên không nhận ra Sở Mộ.
Trịnh Lệ nhe răng cười nanh tranh:
- Ngươi từ đất lưu đày trở về? Năm xưa không giết ngươi chẳng ngờ hôm nay ngươi tự đưa lên cửa, tự tìm đường chết!
Trịnh Lệ bản năng cảm thấy mới qua ba mươi mấy năm, dù đối phương có thiên phú kinh người cỡ nào thì ba mươi mấy năm bình thường có thể tăng lên thực lực cũng có hạn, cùng lắm đến Thánh cấp cao giai đã là khủng.
Dứt lời Trịnh Lệ trực tiếp ra tay, sát ý như gió lạnh ập đến, như khí lạnh vụt qua người Sở Mộ. Một móng vuốt sắc bén như vuốt thương ưng xé rách không trung mang theo uy lực đáng sợ chụp xuống, nếu bị chộp trúng thì đầu sẽ bể nát, cơ thể rách toạc ngay.
Công nhận Trịnh Lệ là một kẻ rất hung tàn, chưa biết Sở Mộ có thực lực thế nào, chỉ phỏng đoán hắn cùng lắm là Thánh cấp cao giai. Đối phó một tu luyện giả Thánh cấp cao giai nên Trịnh Lệ không chút nương tay, trực tiếp tấn công không chừa chút cơ hội.