TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3225: Thập bát ngục (Hạ)

- Nếu như nơi này là khoảng cách không gian từ Thập tam ngục tiến vào Thập tứ ngục, mà điểm ánh sáng kia chính là cửa ra. Như vậy chỉ cần ta tìm được điểm sáng này thì sẽ có cơ hội trở lại Thập tam ngục, hoặc là tiến vào thập tứ ngục.

Sở Mộ thầm nghĩ, khốn cảnh không làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu, ngược lại suy nghĩ càng thêm bình tĩnh hơn.

Trong không gian tối tăm mờ mịt, không có khởi điểm cũng không có giới hạn, không có tứ cực không có tám phương, không có thời gian trôi qua, giống như là thiên địa thời sơ khai, hỗn độn vậy.

Sở Mộ ở trong không gian hỗn độn này không ngừng di chuyển. Quay đầu lại cũng không nhìn thấy khởi điểm, thậm chí ngay cả cảnh sắc cũng giống như đúc. Ở trong hoàn cảnh như vậy, suy nghĩ của Sở Mộ lại càng thêm tỉnh táo, hắn dần dần nhớ lại trước kia, nhớ lại tất cả hành động của mình trước đó.

- Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, thiếu chút nữa ta đã có tâm ma.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Dưới loại honaf cảnh này khiến cho suy nghĩ và tư duy hắn ở trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối. Một khi nghĩ lại, tất cả sẽ vô cùng rõ ràng. Từ khi thi triển Khô Thương bí pháp, trong lúc bất tri bất giác hắn đã bị ảnh hưởng một chút. Ảnh hưởng này theo thực lực địch nhân giao thủ càng ngày càng mạnh cũng lớn mạnh theo. Có quan hệ trực tiếp với thọ nguyên càng ngày càng ít của hắn sau khi thi triển Khô Thương bí pháp.

Bởi vì địch nhân cường đại, thủ đoạn vô số, bởi vì thọ nguyên giảm bớt, chỉ có thể sống vài chục năm. Tất cả mọi thứ trong lúc bất tri bất giác mang tới áp lực cho Sở Mộ, mà chính hắn thì không có phát hiện ra, mãi cho tới lúc này mới phát hiện ra được.

Cũng may hiện tại hắn phát hiện ra được, nếu không đợi tới lúc càng ngày càng nghiêm trọng rất có thể sẽ diễn biến thành tâm ma.

Người có được kiếm tâm như Sở Mộ, tinh thần ý chỉ của bản thân đạt tới trình độ kinh người, rất khó có thể xuất hiện tâm ma. Nhưng mà một khi xuất hiện nhất định là tâm ma vô cùng đáng sợ, sẽ mang tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho Sở Mộ, thậm chí còn khiến cho kiếm tâm của hắn mê mẩn, thậm chí kiếm tâm còn bị hao tổn

Dừng lại, Sở Mộ kiểm tra kiếm tâm của mình.

Kiếm tâm là một loại tồn tại hư ảo, nhìn không thấy, sờ không được. Nhưng mà kiếm tâm do Sở Mộ tự mình lĩnh ngộ ra cho nên hắn có thể cảm giác được. Nó có thể tồn tại ở trung tâm trái tim, cũng có thể tồn tại ở một chỗ khác trên thân thể.

Sở Mộ nhìn thấy kiếm tâm của mình, đó là một đạo kiêm quang màu bạc thuần túy, trong sáng long lanh. Nhìn qua giống như là một tác phẩm hoàn mỹ. Chỉ là lúc này trong kiếm tâm không biết từ khi nào xuất hiện vài đạo sương mù màu đen, quấn quanh mặt ngoài kiếm tâm, làm cho cảm giác hoàn mỹ của kiếm tâm bị phá hỏng.

Sương mù màu đen kia giống như có linh tính, cảm nhận được Sở Mộ nhìn qua, không ngờ lại nhanh chóng hành động, không ngừng co rút lại, giống như muốn che giấu mình vậy.

Nhưng mà một khi Sở Mộ đã phát hiện ra chúng thì không có đạo lý nào buông tha được.

Yên Diệt Kiếm ý được điều động, hóa thành một đạo kiếm quang chém tới, vờn quanh kiếm tâm, chém giết những sương mù màu đen kia. Bị Yên Diệt Kiếm ý công kích, những sương mù màu đen cũng mau chóng phản kích.

Loại sương mù màu đen này sẽ trở thành lực lượng của tâm ma, một khi chúng tích lũy tới trình độ nhất định sẽ trở thành tâm ma, đến lúc đó Sở Mộ muốn dùng Yên Diệt Kiếm ý diệt sát chúng sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.

Cũng may mắn là hắn kịp thời phát hiện ra.

Dưới Yên Diệt Kiếm ý, những đạo sương mù màu đen kia phản kháng, dãy dụa, không ngừng phản kích. Nhưng mà dưới công kích của Yên Diệt Kiếm ý, càng ngày càng yếu đi, cho tới cuối cùng hoàn toàn bị diệt sát không còn, biến mất không thấy gì nữa. Đây cũng là chỗ mạnh mẽ của Yên Diệt Kiếm ý, trực tiếp bị chôn vùi. Nếu không đổi lại là kiếm ý khác, chỉ sợ còn phải phí không ít công phu nữa.

Tiêu diệt sương mù màu đen, làm cho kiếm tâm thông suốt, hoàn mỹ trở lại, Sở Mộ cũng cảm giác được dường như mình đã hiểu ra cái gì đó. Loại cảm xúc sợ hãi này cũng vì vậy mà biến mất không còn.

- Cho dù chỉ có thể sống thêm mấy chục năm thì sao chứ? Khoái ý ân cừu mới là thứ ta truy cầu.

Sở Mộ lầm bầm nói.

- Đi tới đỉnh phong kiếm đạo. Trên đường đi tự nhiên có vô số phong cảnh, cảm xúc khác biệt.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Sở Mộ có cảm giác trong ngoài thông suốt.

Giải quyết xong tai họa ngầm của bản thân, kế tiếp là giải quyết tai họa ngầm bên ngoài.

Thở dài một hơi, Sở Mộ tùy ý chọn một phương hướng, nhanh chóng rời đi.

Xa xa xuất hiện một điểm sáng khiến cho hai mắt Sở Mộ tỏa sáng, tốc độ hẳn đẩy lên cao, nhanh chóng phóng về phía điểm sáng kia. Chỉ là lúc còn chưa đuổi tới, điểm sáng kia lại biến mất không thấy gì nữa.

Kế tiếp Sở Mộ lại nhiều lần gặp phải loại tình huống như vậy, nhìn thấy ánh sáng, nhanh chóng đuổi tới, nhưng mà luôn chậm một bước thì ánh sáng đã biến mất không thấy gì nữa. Chuyện này cũng không khiến cho Sở Mộ vội vàng xao động mà ngược lại còn khiến cho hắn suy nghĩ cẩn thận hơn.

Xem ra cổng không gian kia sau khi xuất hiện cũng không phải là tồn tại vĩnh viễn, mà tồn tại một khoảng thời gian ngắn. Về phần bao lâu hắn không thể nào phán đoán ra được. Bởi vì trong không gian tối tăm mờ mịt này, hắn không cảm nhận được thời gian lưu chuyển, hắn cũng không biết hắn tiến vào nơi này đã qua bao lâu rồi.

Giống như chỉ có vài giây đồng hồ, rất ngắn, lại giống như đã qua vài chục năm, thậm chí là còn lâu hơn.

Tìm kiếm, tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm.

Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, nói ngắn gọn. Sau khi trừ đi tai họa ngầm bên ngoài kiếm tâm, hắn càng thêm nhẫn nại, cũng không có giống như trước kia, e ngại tử vong mà trở nên thản nhiên hơn.

Sống chết có số.

Nhưng cho dù nói như vậy, hắn cũng không vì sợ tử vong mà buông tha cho tính mạng của mình, chỉ cần có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ tranh thủ. Coi như không có cơ hội thì hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội.

Càng ngày càng có nhiều người tiến vào trong thập tam ngục, rồi sau đó thông qua vòng xoáy không gian tiến vào đệ tứ ngục. Vận khí của bọn hắn không có như Sở Mộ, lưu lạc vào trong không gian tối tăm mờ mịt.

Chính bản thân Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, bất quá hắn còn sống là một chuyện tốt.

Trời không tuyệt đường người.

Trải qua vài chục lần thất bại, rốt cuộc hắn lại tìm được một điểm sáng. Hơn nữa khoảng cách của điểm sáng này rất gần hắn, màu sắc so với những điểm sáng trước kia dường như còn có chút khác biệt.

Đọc truyện chữ Full