Chương 3359:
Tranh thủ lúc này trong phòng không có người canh giữ, Nguyễn Kiến Định dùng sức giơ chân đạp hai cái vào người Lê Quốc Nam, gọi anh ta tỉnh dậy.
“Ai vậy? Làm cái gì đấy?” Lê Quốc Nam mơ mơ màng màng nhắm chặt hai mắt, xem ra vừa rồi được ngủ rất thoải mái. Nếu không phải cố gắng giãy giụa hồi lâu vẫn không thể xoay người lại, khi ấy mới chợt phát hiện ra mình đang bị trói thì có lẽ anh ta vẫn còn ngủ thêm được một lúc nữa.
“Bản thân sắp bị người ta lôi ra cho chó ăn mà vẫn còn ngủ được hả Lê Quốc Nam? Rốt cuộc là cậu có tấm lòng bao dung to lớn hay là ngu ngốc không có đầu óc vậy hả?” Nguyễn Kiến Định hung hăng đá vào người anh ta thêm một cái. Nếu không phải hiện giờ đang trong tình huống nguy hiểm, chắc chắn anh ấy sẽ dùng nắm đấm dạy dỗ anh †a một trận ra trò rồi.
“Anh Kiến Định, xin lỗi anh, tất cả đều tại tôi..”
“Mẹ của cậu biết tôi đến nhà họ Trần tìm cậu rồi. Suốt cả một đêm chúng ta vẫn chưa trở về, nhất định bà ấy sẽ đi báo tin cho Tri Hạ và Tư Mộ Hàn. Chúng ta cứ yên tâm chờ xem bọn họ định giở trò gì là được” Nếu muốn đối phó tập đoàn Sunrise và TQT thì chỉ cần Tư Mộ Hàn vẫn còn ở đó, cho dù bọn họ có bắt cóc toàn bộ người giấu đi thì công ty vẫn có thể vận hành bình thường.
Đây là điều không thể nghi ngờ. Chỉ e lần này Trần Tuấn Tú muốn nhắm vào nhà họ Tô, Tri Hạ đang gặp nguy hiểm rồi.
“Không biết đây là đâu nhỉ? Hải Phòng có nơi nào như thế nào sao?”
Lê Quốc Nam đưa mắt nhìn quanh, bốn phía căn phòng bị bịt kín mít không có một ô cửa sổ nào. Hình như cậu ta chưa từng thấy loại nhà kho nào như thế này ở Hải Phòng.
“Tôi cũng bị bọn họ đánh ngất xỉu nên không biết được. Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào Trân Tuấn Tú tới thì mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.” Nguyễn Kiến Định đã tìm kiếm Lê Quốc Nam suốt cả đêm, phí hoài rất nhiều sức lực, lại thêm việc bị trói toàn khiến thân không thoải mái, sau gáy vẫn còn đau nhức.
Hiện giờ cả người anh ấy đều đang cực kỳ khó chịu.
Cả Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam đều mất tích. Vệ sĩ của nhà họ Nguyễn lại bị phát hiện nằm ngất xỉu ở trước cửa biệt thự nhà họ Trần. Mới sáng sớm Nguyễn Tri Hạ đã bị tin tức này dọa tỉnh.
Cô vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi chạy xuống tầng thì đã thấy Kiều Loan đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt ngập tràn lo lắng.
“Tri Hạ à, tất cả đều là lỗi của Quốc Nam. Tối hôm qua anh của cháu dẫn người chạy tới nhà họ Trần tìm nó đến tận bây giờ vẫn chưa trở về.
Những người anh cháu đưa theo đều được tìm thấy cả rồi, chỉ còn lại anh cháu và Quốc Nam vẫn chưa biết tung tích!” Kiều Loan nghe thấy tiếng động truyền tới liền biết là Nguyễn Tri Hạ đã xuống tầng. Sắc mặt của bà ấy tái nhợt lại, lảo đảo đứng bật dậy chạy tới nắm lấy hai tay của cô, giọng nói tràn đầy Sợ hãi.
“Dì ơi, tại sao anh Quốc Na, anh ấy lại muốn tới nhà họ Trần ạ? Anh, anh của con đâu? Cũng ở đó sao?” Cô không thể tin được Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam lại là loại người dễ xúc động như vậy, hấp tấp chạy tới biệt thự nhà họ Trần đến tận bây giờ vẫn không thấy tung tích đâu.
“Anh cháu bảo dì ở nhà đợi tin tức còn cậu ấy tự đi tìm Quốc Nam. Nhưng mà đến tận lúc này cũng chẳng có tin tức gì truyền về” Tám chín phần mười là bọn họ vẫn còn đang ở trong biệt thực. Kiêu Loan bật khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên má không thèm lau mà chỉ nắm chặt hai tay của Tri Hạ.
“Dì à, để cháu, cháu dẫn người đi tới nhà họ Trần tìm thử. Dì cứ ở nhà đợi cháu, nhất định cháu sẽ tìm được họ `.
V€..
“Giữa ban ngày ban mặt tự ý xông vào nhà của người ta sao? Nguyễn Tri Hạ, chỉ mới mấy ngày không gặp mà lá gan của em đã lớn đến vậy ư?” Tư Mộ Hàn sa sầm mặt đi từ ngoài cửa vào trong đánh gãy lời nói của cô.
Sáng sớm nay khi anh nhận được tin tức này, anh đã cấp tốc chạy tới nhà cô, may mà vẫn kịp ngăn cô lại.
“Vậy thì phải làm sao? Mộ Hàn anh nói xem tôi phải làm gì bây giờ?
Anh của tôi, anh của tôi vẫn còn đang ở trong đó đấy!” Sự xuất hiện bất ngờ của Tư Mộ Hàn đã giúp Nguyễn Tri Hạ an tâm hơn hẳn. Cô giống như tìm được cây cỏ cứu mạng chạy tới cầm chặt tay anh, hai mắt ươn ướt nhìn anh.