TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 70: Thụy Mĩ Nhân

Ngay vào lúc này, cái mật thất này đột nhiên rung động, bức tường bốn bên đột nhiên phân khai ra nhiều ám môn, âm phong thổi mạnh, tiếng kêu khóc đau buồn từ bốn phương tám hướng truyền lại.

Mỗi cái ám môn xuất ra một cái khô lâu ngâm đen, nhìn bộ dạng so ra sai khác không nhiều siêu cấp khô lâu của Long Nhất, tổng cộng có hai mươi mấy cái. Hơn nữa trong không trung cũng bay là là vài cái gần như trong suốt giống u linh. Tiếng kêu khóc đau buồn đó thì ra do bọn chúng phát ra.

- Âm linh!

Sắc mặt Long Nhất biến đổi, âm linh là một chủng loại sinh vật vong linh, số lượng cực kỳ ít. Tất cả là oán khí của người sinh ra, cực kỳ hung lệ tàn bạo, bọn này không e sợ công kích vật lý.

Long Nhất liền không chần chờ, từ trong Hắc ám thứ nguyên phóng xuất ra mười tám cái Siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú. Siêu cấp khô lâu đối với Siêu cấp khô lâu, Long Nhất phát hiện hai bên thực lực sai khác không nhiều, nhưng Long Nhị thực sự là đệ nhất ngoại lệ. Nó dùng Huyết Sắc Liêm Đao đối đầu cùng ba Siêu cấp khô lâu cũng không rơi vào thế hạ phong.

Nhưng Cuồng Lôi thú cấp SS cũng không phải là ăn chay. Công kích lôi điện cường hãn của nó đã huỷ một cái siêu cấp khô lâu. Vài âm linh tự nhiên dành là do Long Nhất và Lãnh U U đối phó, bởi vì chỉ có Tinh thần lực công kích mới có thể đả thương bọn chúng.

Vài âm linh này tuy cường hãn, nhưng không qua được Tinh thần lực siêu cường của Long Nhất, chiến đấu không có duy trì được bao lâu đã kết thúc. Vài âm linh bị Long Nhất khống chế thu hồi vào không gian hắc ám thứ nguyên. Có bọn chúng, chế luyện Thất sát khôi lỗi phải lợi hại hơn rất nhiều.

Lúc này, trận đối đầu giữa các Siêu cấp khô lâu cũng đã kết thúc. Có Cuồng Lôi thú trợ trận, mười tám khô lâu này chỉ bị thương tổn chút ít. Nói vậy nhưng Long Nhị bị thương so ra nghiêm trọng hơn. Xương trước ngực đều bị chẻ làm đôi, nhưng cùng với nó ba cái khô lâu đối kháng bị Huyết Sắc Liêm Đao của nó chém thành một đống xương vụn.

Trong lòng Long Nhất rất đau đớn liền dùng Vong linh ma pháp là Tu Bổ thuật để tiếp nối hai đoạn xương lại. Đại thủ của hắn vỗ “phách, phách” lên vai nói:

- Huynh đệ, ngươi lần tới nên cẩn thận chút, ngươi mà có lục trường nhị đoản thì ta biết làm thế nào mà sống.

Lãnh U U vì đã ở hắc ám không gian đó, nên đối với mẩu đối thoại đó của Long Nhất và khô lâu này sớm trở thành bình thường. Ngược lại Lộ Thiên Á và Man Ngưu thì kinh ngạc, nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn. bọn họ không tưởng được Long Nhất thình lình là vong linh ma pháp sư, hơn nữa còn nói chuyện với một cái khô lâu không có sinh mệnh.

Long Nhất mang mười tám khô lâu thu hồi vào trong không gian thứ nguyên, cho nên hắn cũng không phát hiện cái hốc mắt của Long Nhị lướt qua một tia hồng quang quỷ dị. Vốn cũng muốn thu hồi Cuồng Lôi thú trở lại, nhưng nó vừa thu nhỏ lại thì Lộ Thiên Á đã ôm vào không thả ra, bộ dạng khả ái của nó lập tức chinh phục trái tim của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- Long Nhất! Tiểu tam đâu?

Lúc này, Lộ Thiên Á mới nghĩ ra tiểu lão hổ bị Long Nhất đặt tên là tiểu Tam.

- Nó còn đang ngủ!

Long Nhất nói. Chỉ là tiểu gia hoả tham ăn đã ngủ là ngủ rất lâu, hiện tại còn chưa tỉnh lại.

Nguy hiểm được giải trừ, Long Nhất và bọn họ bắt đầu đại dọn dẹp. Đầu tiên thủ sẵn vũ khí và dụng cụ đề phòng. Bọn họ phát hiện có tới tám kiện vũ khí cấp thần khí, bao gồm cả Lục Ngọc Tài Quyết của Man Ngưu, mười kiện dụng cụ phòng thủ cấp thần khí, kỳ dư những thứ cấp thần khí khác tổng cộng cũng có vài kiện, thánh cấp có trên một trăm kiện, còn lại là cao cấp.

Lộ Thiên Á đi đến lấy một kiện vũ khí, đương nhiên là cung tiễn, là vũ khí cấp thần khí, so với cao cấp tinh linh chi cung của nàng không biết tốt hơn bao nhiêu, nhưng thực lực người không đủ phát huy tối đa uy lực của nó.

Đáng tiếc là ở đây không có trượng pháp Hắc ám hệ, dù vậy Lãnh U U nguyên lai chỉ có thể dùng là trượng pháp. Vài bọn theo tứ tự lựa chọn những dụng cụ phong thủ thiết thân, kỳ dư tất cả đã tiến vào không gian giới chỉ. Sau một lúc, nhìn quanh quẩn đến một kim tệ cũng không còn sót lại.

Lúc này một tia sáng loé lên, Long Nhất đắc chí mãn ý, hắn đã trở thành một người giàu nhất thế giới này. Nhưng không đắc ý được lâu, hắn liền mặt mày đau khổ, có tiền mà không có mạng thì có tác dụng gì. Bọn họ bốn người hiện tại bị khốn tại mật thất này, tìm trái tìm phải đều không thấy được một cửa ra.

Sau hai ngày, bốn người đều vô cùng mệt mỏi. Mỗi thốn nơi này đều đã được xem kỹ, tất cả không tìm thấy cơ quan nào.

- Long Nhất, chúng ta không thể thoát được phải không?

Lộ Thiến Á nép vào vai của Long Nhất nói không ra hơi.

- Không thể thế được! Nơi này nhất định phải có cửa ra, không có lý do gì mật thất chứa kho tài bảo mà không có cửa ra.

Long Nhất cau mày nói.

- Nhưng chúng ở đây hai ngày, lần mò khắp nơi đều không có phát hiện cửa ra.

Lộ Thiến Á nói.

Long Nhất nhìn vào thuỷ đàm màu xanh thẫm này ở trung tâm mật thất. Đột nhiên nghĩ lại, lúc trước từ hắc ám không gian này đi ra sau đó cũng từ thuỷ đàm tìm ra mật đạo, nơi này có hay không có cùng một dạng nhỉ?

- Nhưng chúng ta còn có một nơi chưa tìm!

Long Nhất cười nói.

- Nơi nào?

Ba người kia dị khẩu đồng thanh hỏi.

Long Nhất chỉ vào thuỷ đàm đó, cười nói:

- Chúng ta còn chưa tìm ở đây mà.

Mọi người bất ngờ. Cái thuỷ đàm này xác thực là chưa có tìm qua. Bất quá cảm thấy kỳ quái, từ trước giờ không nghe ai nói qua trong mật thất còn có đào một cái thuỷ đàm sâu này.

- Các người ở trên này đợi, ta xuống dưới đó xem sao!

Long Nhất đứng dậy nói, hắn nhớ lúc ban đầu xuống nước thấy dưới đáy đàm có một phiến quang mang lấp lánh, liền cảm giác có điều cổ quái.

Nói sau khi Long Nhất lao vào trong nước, thật sự mà nói, cảm giác bị nước này thấm vào thoải mái phi thường. Nói không chừng phía dưới chứa đựng phong phú những khoáng vật chất, trong lòng Long Nhất không thể không mơ tưởng.

Long Nhất càng lặn càng sâu, không lâu sau có thể nhìn thấy lưu quang toả ra dưới đáy đàm. Đợi hai chân đạp lên đáy đàm, Long Nhất lúc này như kinh ngạc vô cùng phát hiện dưới đáy đàm thình lình hiện ra một tầng bảo thạch.

- Thành Chủ Di Thất Chi Thành này, con mẹ hắn, có quá nhiều tiền. Có tiền cũng không nên lãng phí như thế này chứ!

Trong lòng Long Nhất liền thầm thì, tự nhiên không có khách khí thu nhập bảo thạch này vào không gian giới chỉ.

Chính vào lúc Long Nhất đang thu nhặt, đáy đàm đột nhiên xuất hiện một góc trong suốt. Trong lòng hắn liền mừng rỡ như điên, nghĩ mình đã tìm ra thông đạo. Sau đó Long Nhất sớm kinh ngạc đến ngây ngốc, tại Di Thất Chi Thành này là một nơi thần bí cho hắn quá nhiều kinh ngạc, hắn nhanh tỉnh trở lại.

Nguyên lai cái vật trong suốt này không phải là cửa ra, mà là một cái quan tài thuỷ tinh trong suốt khảm dưới đáy đàm. Hắn kinh hỉ không phải là vì thuỷ tinh quan mà vì bên trong có người nằm.

- Hoá ra là nàng, Thuỵ Mỹ Nhân (mỹ nhân ngủ)! Không biết ta hôn nàng một cái nàng có hồi tỉnh lại hay không?”

Long Nhất nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trong thuỷ tinh quan đó, trong lòng nói. Thiếu nữ này không phải là ai khác, chính là thiếu nữ có khí chất cao nhã tính tình an nhàn tĩinh lặng trong thuỷ tinh cầu.

Long Nhất cố gắng đưa thuỷ tinh quan từ đáy đàm lên trên, nhưng dùng toàn lực vẫn chưa nâng được. Hắn tự nhiên không cam tâm. Thiếu nữ này cho hắn tác động quá lớn. Nàng đúng là người của một nghìn năm trước, nhưng hôm nay thật sự an tường tĩnh lặng năm tại đây, dường như đang ngủ say.

Thiếu nữ này thực sự chưa chết à?

Long Nhất có chút ít cảm giác không tin tưởng, bởi vì nàng quá đẹp trong thuỷ tinh quan, da trong sáng không có dấu vết, trên mặt cũng có ửng hồng, nhìn thế nào cũng không giống người chết. Bất quá điều này không thể chắc chắn. Nền văn minh của Di Thất Chi Thành rất tiến bộ, nói không chừng có thể phát minh ra thuốc chống tan rã hoặc ma pháp đạo cụ có thể làm người chết bảo tồn vẻ hoàn mỹ này.

Long Nhất cẩn thận tìm kiếm khả năng khai mở thuỷ tinh quan. Cả người hắn đều nằm trên mặt thuỷ tinh quan, cách ly nước đang bao bọc lấy thuỷ tinh quan. Lúc này hắn giống như dùng cả thân mình đè lên trên người của thiếu nữ.

Vào lúc đó, Long Nhất phát hiện thuỷ tinh quan này không biết tên loại ma pháp kết giới cấm chế, chỉ có ma lực chuyển động nhưng Tinh thần lực và ma lực của Long Nhất giải phá không được.

Long Nhất nằm trên thuỷ tinh quan ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ ở bên trong. Trong lòng hắn có một thôi thúc muốn đưa nàng ra.

- Làm thế nào có thể giải khai kết giới này?

Long Nhất trầm tư, nhìn vào thiếu nữ này tình lình bất tri bất giác nhớ đến Ti Bích. Bởi vì khí chất trên người nàng ta và Ti Bích thập phần giống nhau. Bất giác, Long Nhất sau khi tưởng nhớ từng điểm nhỏ phát sinh lúc cùng Ti Bích. Nhớ lúc ban đầu thí nghiệm phong hệ ma pháp kết quả là thổi tung y thường của nàng trong Thánh quang kết giới được nàng bố hạ.

- A! Ta thật ngốc, nội lực của ta có thể hấp thu ma lực!

Trong lòng Long Nhất kêu một tiếng lớn, ban đầu hắn có thể nhẹ nhàng dịch tay xuyên qua thánh quang kết giới do Ti Bích bố hạ.

Nghĩ đến đây, Long Nhất hưng phấn lên. Hắn yên lặng vận nội công toàn thân, quả nhiên cảm giác kết giới đó chính đang rung động, nhưng nhất thời phân nửa cũng thể giải khai. Hắn e sợ Lãnh U U bọn họ lo lắng, liền quyết định trở lên nói một tiếng rồi lại trở xuống, hắn không tin không thể khai mở thuỷ tinh quan.

Thấy Long Nhất nổi lên mặt nước, ba người thần tình khẩn trương phóng lại.

- Chàng thế nào lại lên được? Chàng đã ở dưới đó được nửa ngày rồi, chúng thiếp đều lo lắng muốn chết.

Lộ Thiến Á yêu kiều nói.

- Ta ở dưới phát sinh một chuyện, chính là đang nghiên cứu.

Long Nhất cười hắc hắc nói.

- Cái gì? Nói ra xem nào?

Lãnh U U mở miệng tiếp trực hỏi.

- Hắc, hắc! Để gặp rồi mọi người sẽ biết, chuyện này cần phải đúng thời điểm, ta lên lại để mọi người đừng lo lắng.

Long Nhất cười nói.

- Là chuyện gì chứ, chàng thế nào mà cười xấu xa thế.

Lộ Thiến Á hoài nghi nói.

- Đến lúc đó thì nàng sẽ biết.

Long Nhất cười nói, như một mãnh tử khoan xuống.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full