“Động thủ” Long Nhất hét lớn một tiếng, thân hình giống như diều hâu bổ nhào về phía đám pháp sư xung quanh, hắn tuyệt đối không thể để bọn chúng hoàn thành việc niệm chú ngữ. Hắn hiểu rằng ma pháp do hợp lực mấy chục người bọn chúng thi phóng ra, uy lực đó tuyệt đối không phải là thứ ma pháp từng tên phóng riêng rẽ có thể so sánh được,rất có thể đạt đến uy lực hủy thiên diệt địa của cấm chú cấp một.
Hắn vốn nghĩ rằng dựa vào tốc độ của Càn Khôn Đại Nã Di của mình có thể dễ dàng tiêu diệt vài tên, như vậy ma pháp dung hợp hoàn chỉnh của bọn chúng sẽ theo đó mà suy yếu đi nhiều. Nhưng không ngờ thân hình hắn vừa lướt lên không trung, liền gặp phải một cỗ khí lực cực đại cản trở, toàn bộ cơ thể bị đẩy ngược trở lại.
Long Nhất hoảng kinh, lập tức hiểu rằng cỗ khí lực đó là do mười mấy tên hắc ám võ sĩ này phóng xuất. Xem ra sự việc hôm nay thật phiền phức. Nếu hắn muốn tiêu diệt bọn ma pháp sư ở vòng ngoài thì phải vượt qua đám hắc ám võ sĩ đang vây quanh này.
Lúc này, hắc ám ma pháp ba động đã càng lúc càng mãnh liệt. Bầu trời mới rồi còn rực rỡ ánh mặt trời giờ bị che phủ bởi một tầng sương mù sẫm màu ngày càng đậm đặc hơn.
Long Nhất hú dài một tiếng, cự kiếm chợt xuất hiện ở tay phải, long hình kiếm mang đạm lam sắc được bao phủ bên ngoài một tầng ánh sáng trắng lóa mắt. Đó là ma đấu khí trong thánh quang đấu khí do hắn tự sáng tạo, chính là sự dung hợp giữa quang hệ ma pháp nguyên tố với Cuồng Long đấu khí. Đây cũng là lựa chọn tốt nhất để khắc chế hắc ám đấu khí của hắc ám võ sĩ.
“Thánh Quang Đấu Khí Địa Ngục Luân Hồi Trảm” Bỗng nhiên toàn thân Long Nhất trụ lại trên không trung. Gương mặt đỏ như màu máu, so với nước thép trong lò lửa cũng không khác bao nhiêu.
Mười mấy tên hắc ám võ sĩ đã nhận ra sự nguy hiểm, khí âm hàn tà ác tức thì tràn ngập, hắc ám đấu khí dày đặc trên thân cự kiếm tạo thành những đạo kiếm khí vòng cung trong chốc lát phủ lấy Long Nhất trên không trung, chặn kín toàn bộ đường lui của hắn.
Long Nhất cười vang, tiếng cười rất quỉ dị tà ác, giống như cau hồn sứ giả từ âm tào địa phủ. Đột nhiên, thân ảnh hắn mờ ảo tựa như trăng nơi đáy nước, cự kiếm trong tay chớp mắt phân thành vô số thanh. Lam bạch sắc kiếm quang bạo xuất ngàn vạn đạo hào quang bắn ra bốn phương tám hướng.
không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng không có tiếng kim loại giao phong, chỉ nghe vài tiếng lách cách khẽ vang lên. Long Nhất cùng mười mấy hắc ám võ sĩ đó vừa tiếp xúc đã tách ra, quang minh cùng hắc má không biết là triệt tiêu hay hòa trộn lẫn nhau.
Long Nhất chầm chậm đáp xuống đất, huyết hồng sắc trên khuôn mặt đã biến thành hơi trắng bệch. Quần áo trên người hắn rách thủng lổ chỗ, đôi tay run rẩy không kiểm soát được, máu rịn ra thuận theo cánh tay nhỏ giọt tí tách dưới chân, hổ khẩu của hắn trong trận giao phong vừa rồi cũng nứt toác, mặc dù quần áo bị hắc ám đấu khí cắt phá rách nát nhưng lại không có vết ngoại thương nào. Nếu nhìn cẩn thận, có thể nhìn thấy vệt sáng bạc từ vết rách trên y phục. Đó là hộ thân giáp cấp thần khí tìm thấy ở Di Thất Chi Thành, đao thương bất nhập chưa kể, còn có thể triệt tiêu tám phần công kích của ma pháp đấu khí, giống như một bộ khác Lãnh U U mặc trên người. Dẫu vậy, hắc ám đấu khí còn sót lại xâm nhập vào cơ thể cũng khiến Long Nhất chịu đựng không ít.
So với Long Nhất, mười tên hắc ám võ sĩ đó càng thê thảm hơn nhiều, toàn thân bọn chúng dày đặc những vết thương lớn nhỏ, có kẻ trên người còn mất đi vài bộ phận. Nhưng Long Nhất không vui mừng nổi, ngược lại, trong lòng hắn nảy sinh hàn ý thấu xương, nét mặt đầy vẻ ngờ vực.
“Rốt cuộc sao thế này?” Long Nhất cố kìm nén thanh âm nhưng vẫn còn chút hoảng loạn. Đám hắc ám võ sĩ đó vẫn lặng thinh đứng yên chỗ cũ, các vết thương trên người lộ cả thịt ra ngoài, nhưng không chảy chút máu nào cả. Cảnh tượng quỷ dị này khiến ba người Long Nhất cực kỳ kinh hãi. Người không có huyết dịch vẫn sống được sao? Chẳng lẽ đúng như Lãnh U U nói, bọn chúng không phải là người?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Thiếp cũng không biết” Lãnh U U lắc đầu, nét mặt cũng vô cùng kinh sợ.
Lúc này, thanh âm ngâm xướng của đám hắc ám pháp sư phía ngoài càng lúc càng lớn, hắc ám ma pháp nguyên tố hùng dũng ập tới, uy thế đó như bài sơn hải đảo, lệch đất nghiêng trời, kinh người vô tỷ.
“Không ổn, hắc ám cấm chú bịn chúng thi phóng đã sắp hoàn thành rồi.” Vô Song cả kinh hét lên.
Long Nhất nghiến chặt răng, từ không gian hắc ám thứ nguyên phóng ra Cuồng Lôi thú và siêu cấp khô lâu. Vừa rồi ngay từ đầu hắn đã phán đoán sai, nếu sử dụng Cuồng Lôi thú công kích sớm hơn, nói không chừng đã đột phá được đám hắc ám võ sĩ vây quanh.
Cuồng Lôi thú vừa xuất hiện liền cảm thấy sự uy hiếp cường đại, hình thể liền bắt đầu hóa lớn. Nó cuồng nộ gầm lớn một tiếng, chiếc sừng trên đầu đột nhiên lóe ánh điện quang. Tức khắc, trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ì. Là siêu cấp ma thú cáp SS, nó thi phóng lôi điện hệ ma pháp sở trường nhanh chóng như ánh chớp.
Mây đen bao phủ lại càng khiến khí hắc ám thêm tối tăm đậm đặc, toàn bộ khoảng trời đều như muốn sụp xuống. Chợt một đạo thiểm điện ngân sắc rạch ngang bầu trời, trong bóng tối tựa như ngân xà bổ về phía đám ma pháp sư vây quanh. “Xẹt” một tiếng, điện quang chói lòa. Chỉ thấy khoảng trời phía trên đám pháp sư hiện ra một tầng kết giới mờ mờ, sấm sét đánh lên bề mặt bất ngờ không suy suyển chút nào. Cứ mỗi đạo sấm sét đánh xuống, cả bầu trời lại sáng lóa, trong tiếng gầm rống của Cuồng Lôi thú, sấm sét đạo này nối tiếp đạo kia đánh xuống kết giới của đám pháp sư. Trong thế công cường đại như vậy của sấm sét, kết giới đó bắt đàu rúng động, tựa hồ không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng ma pháp ngâm xướng của bọn chúng cuối cùng đã đến thời khắc tối hậu.
Cùng lúc, mười tám siêu cấp khô lâu quần đấu với đám hắc ám võ sĩ. Long Nhất ban đầu không phóng xuất bọn chúng một phần bởi vì biết rằng ngoại trừ Long Nhị ra đám khô lâu còn lại căn bản không thể đối kháng được đám hắc ám võ sĩ này, có ra cũng chỉ chịu lấy tổn thất. Mặc khác hắn đánh giá cao thực lực của mình, tưởng rằng tự mình dốc toàn lực cũng có thể đối phó. Nhưng giờ đây hắn để tâm lắm chuyện thế làm gì, người mà toi mạng thì giữ cái lũ xương khô kia sống sót có tác dụng rắm thối nào chứ.
Long Nhất suy nghĩ trong thoáng chốc, không biết Phòng Hộ Hạng Liên (dây chuyền) cấp thần khí của Vô Song phóng ra Thủy Mạc Thiên Hoa kết giới có thể bảo tồn mạng sống ba người trước hắc ám cấm chú này không.
Long Nhất ngoảnh mặt nhìn Vô Song, nhưng thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, môi anh đào mấp máy, quanh người bắt đầu hiện lên quang manh xanh nhạt, còn trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dấu hiệu ma pháp màu lam nhạt kỳ quái. Long Nhất sắc mặt đại biến, hiểu rằng Vô Song muốn dùng cấm chú đối kháng cấm chú. Hắn vẫn biết Vô Song có thực lực của đại ma đạo sư, nhưng vấn đề là nàng đang bị tà ác trớ chú, ma lực và tinh thần lực đều đã giảm sút rất nhiều, lúc này còn có sức thi triển cấm chú thì hậu quả sẽ ra sao? Long Nhất không chắc lắm, nhưng hắn khẳng định đó tuyệ đối không phải là kết quả tốt đẹp gì.
Nhưng lúc Long Nhất muốn ngăn lại thì đã không tài nào làm nổi, ma lực ba động cường đại trên người Vô Song đã đẩy hắn lùi xa khỏi nàng.
Đồng thời, đám hắc ám võ sĩ đang quần đấu cùng mười tám khô lâu nhất loạt nhảy ra khỏi vòng chiến, cấp tốc lùi lại phía sau.
Long Nhất trợn mắt, lập tức đoán ra chú ngữ của đám ma pháp sư kia đã hoàn thành. Hắn đưa mắt nhìn Vô Song đang được vây quanh bởi quang mang lam sắc, nghiến răng thu hồi Cuồng Lôi thú và siêu cấp khô lâu vào trong hắc ám thứ nguyên không gian, một tay ôm eo Lãnh U U lùi lại phía sau.
“Vô Song, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đó.” Long Nhất thầm nói trong lòng. Hắn thực sự rất hối hận, vì sao mình lại nhận định sai lầm đến vậy. Cứ tưởng rằng với thực lực của ba người bọn họ lại thêm mười tám siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú cấp SS là có thể vô địch thiên hạ, biết rõ có chuyện thì Lãnh U U và Vô Song đã ở trong vòng nguy hiểm rồi.
Trong lúc cấp tốc lui về phía sau, Long Nhất chợt phát hiện mẹ con Y Lộ Na đang liều chết chạy trốn. Kẻ Long Nhất căm hận nhất lúc này chính là bọn chúng, sao có thể để cúng chạy dễ dàng như vậy? Tinh thần lực cường đại từ ý thức của hắn phát ra tầng tầng lớp lớp ập đến cả hai.
“Diệt Thế Ma Quang!” Vừa lúc đó, đằng sau vang lên một tiếng thét đinh tai nhức óc, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục hắc ám ma pháp sư vung ma trượng trong tay, không trung trên đầu chúng bỗng xuất hiện một quả cầu đen kịt, xoay tít. Trong giây lát, hắc cầu nổ tung. Long Nhất chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, mắt không nhìn thấy bất cứ cái gì, thân thể mềm nhũn gục xuống. Ý thức hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy chính mình giống như một đóa hoa tươi mùa xuân đột ngột chuyển sang mùa đông, lụi tàn rất nhanh.
“Cực Đống Hàn Băng Phá”. Trong lúc hoảng hốt, Long Nhất chợt nghe thấy tiếng quát lạnh băng không chút tình cảm của Vô Song. Lạnh cả người, Long Nhất giật mình bừng tỉnh.
Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt Long Nhất là cả một khung cảnh mà hắn nghĩ cả đời này hắn không thể nào quên. Đó là một thế giới chỉ có hai màu đen – trắng. Đen thuần túy, đen khiến người khiếp sợ, giống như một cửa động đen ngòm, tựa hồ muốn hút hết tâm thần con người vào trong đó. trắng lại một màu trắng tinh, như ánh sáng tỏa ra từ băng tuyết, hàn ý đó tựa như có thể khiến mắt nhìn phải đóng băng.
Hắc bạch đối kháng không nhân nhượng. Ở bên màu đen nhìn không ra là thứ gì, chỉ có thể cảm thấy được khí tức tà ác khiến người phát run. Cho dù Long Nhất ở ngoài phạm vi che phủ của nó, nhưng tất cả những ỹ nghĩ tiêu cực nhát đang phát sinh trong lòng hắn, hủy diệt chính là kết quả duy nhất. Long Nhất quay đầu không dám nhìn về hướng đó. Còn sắc trắng phía Vô Song có phần trong suốt, cả thế giới đều bị băng phong trong suốt ấy phủ kín, tựa hồ toàn bộ không khí trong phạm vi công kích cũng đều bị kết băng.
Bỗng nhiên, quang mang xanh nhạt trên người Vô Song bắt đầu biến mất dần, ma pháp phù văn trên không trung đã trở nên nhạt màu tới mức nhìn không thấy.
“Đinh” một tiếng giòn tan, phá vỡ không gian tĩnh lặng này. Chỉ thấy Vô Song toàn thân run lên, Hạng liên nơi cổ, thù trạc đeo tay, giới chỉ trên ngón tay df phát ra tiếng vỡ rồi biến thành bột mịn, còn thân người nàng mềm nhũn lảo đảo lùi lại.
“Vô Song!”
Long Nhất cùng Lãnh U U lẩm bẩm, đột nhiên như tỉnh ra từ mộng mị, vội vàng chạy lại.
“Rắc”. Băng đá trong suốt vỡ vụn bay lả tả. Long Nhất dùng Càn Khôn Đại Na Di đột nhiên đứng khựng giống như một hình chữ Đại lơ lửng trên không khiến Lãnh U U phía sau ngạc nhiên chôn chân tại chỗ.
“Ta vừa mới chạm phải. Không ngờ cả không khí ở đây cũng bị đóng băng.” Long Nhất dụng lực cả tay và chan bắn người trở lại, toàn thân run rẩy không dám tin thất kinh kêu lên. Nhưng lúc đó hắn không còn tâm tình để nghĩ ngợi gì nhiều, luồn lách theo đường vòng chạy về phía Vô Song. Còn may xung quanh Vô Song không hề bị băng phủ lấy, nếu không đúng là muốn đào nàng ra từ băng đá cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Chẳng qua đã là thi pháp gia thì làm sao có thể bị chính ma pháp của mình đóng băng lại được.
“Vô Song, Vô Song, nàng tỉnh lại đi!” Long Nhất ôm lấy Vô Song tại chỗ, nhận ra toàn thân nàng lạnh giá như băng. Không. Còn lạnh hơn cả khối băng, nhiệt độ này chừng như tương đương với hàn đàm ở hắc ám không gian bên ngoài Di Thất Chi Thành.
Long Nhất ôm chặt Vô Song vào ***g ngực, nội lực không ngừng truyền sang cơ thể nàng, trong lòng càng lúc càng bối rối. Hắn thực sự sợ hãi, sợ Vô Song cuối cùng không thẻ tỉnh lại. Lãnh U U ở bên cạnh vừa gọi tên Vô Song vừa rớt nước mắt, khiến trong lòng Long Nhất càng thêm rối bời, sống mũi cay cay muốn rơi lệ.
Đột nhiên, hàng mi cong của Vô Song động đậy, khó nhọc mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao đã trở nên ảm đạm.
“Vô Song, nàng tỉnh lại rồi. Vừa xong nàng dọa ta sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập.” Long Nhất vui mừng kêu lên, ôm Vô Song càng chặt hơn, tựa hồ sợ nàng trong giây lát sẽ rời xa.
“Không sao, muội tỉnh lại là tốt rồi, cứ lo muội có mệnh hệ gì.” Lãnh U U nức nở nói.
Vô Song nhìn Lãnh U U ngấn lệ lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Long Nhất, mắt nàng đột nhiên nhòa đi. Thân thể nàng rất lạnh nhưng trái tim nàng ấm áp, đến nỗi nàng cũng muốn khóc theo.
“Muội không sao, không cần lo lắng.” Vô Song yếu ớt đáp, nàng run rẩy nhấc tay xoa lên gò má Lãnh U U, giúp nàng lau đi nước mắt, rồi lại đặt lên khuôn mặt Long Nhất, nhẻn miệng cười. Đó là nụ cười đẹp nhất kể từ khi nàng tỉnh lại từ thủy tinh quan. Sau đó, Vô Song lại chầm chậm nhắm mắt, ngọc thủ vô lực buông thõng xuống.
“Vô Song,Vô Song!” Lãnh U U khóc lớn hoảng hốt nhìn thân thể Vô Song, tưởng rằng nàng đã đi xa rồi.
Long Nhất nắm chặt lấy tay Lãnh U U, nói: “Đừng kích động, Vô Song chỉ ngủ thiếp đi thôi.” Hắn có thể cảm thấy trái tim Vô Song còn đập, mặc dù hư nhược nhưng đập nhịp nhàng cùng tim hắn.
Lãnh U U nghe vậy liền thở phào một cái, vuốt ngực nói: “Hại thiếp lo muốn chết, thiếp còn sợ…”
Vừa lúc ấy, có âm thanh gãy vỡ của vật gì đó vang lên, chỉ thấy phần không gian đen kịt bên kia xuất hiện vô số vết nứt, “Rắc “ một tiếng rồi vỡ nát. Nằm dưới lớp băng vụn là mấy chục hắc ám pháp sư đang thoi thóp. Ở đằng xa là mười mấy tên hắc ám võ sĩ toàn than đầy băng tuyết, động tác hơi cứng nhắc đang muốn bỏ trốn.
Long Nhất định đuổi tới kết liễu bọn chúng thì bị Lãnh U U giữ chặt lại.
Long Nhất nhíu mày, chẳng lẽ bởi vì bọn chúng thuộc Hắc Ám giáo hội nên Lãnh U U muốn buông tha chúng sao. Tuy vậy hắn cũng khó mà nuối trôi được lý do này.
“Để thiếp”. Lãnh U U lạnh giọng. Từ sau khi rời khỏi hoang mãng thảo nguyên, nàng chỉ dùng tinh thần ma pháp công kích đẳng cấp không cao, cả hắc ám ma pháp cũng vì cố kỵ mà không có cơ hội sử dụng, rốt cuộc hôm nay cũng phải động thủ ở đây.
Chỉ thấy Lãnh U U lâm râm niệm chú ngữ, hắc liên ấn kí trên trán lấp loáng hắc quang, từ trên trán xạ ra, hình thành trên không trung một đóa hoa sen to lớn.
“Hắc Liên, thôn phệ!” Lãnh U U ngọc thủ chớp động, đóa hắc sắc liên hoa cự đại đó lập tức xoay tròn lao về phía đám hắc ám võ sĩ động tác đã trở nên ngưng trệ, sau đó đột nhiên quay ngược về. Lá sen liên tiếp phóng ra, một màn sương khói hắc ám theo lá sen trùm lên đám hắc ám võ sĩ. Trong khoảnh khắc màn sương thu lại vào trong Hắc Liên, đám hắc ám võ sĩ biến thành một đống xương trắng. Bởi vì đám hắc ám võ sĩ này bị thủy hệ cấm chú Cực Đống Hàn Băng Phá của Vô Song gây thương tổn, từ đầu đến chân đều bị khí cực hàn xâm nhập, cho nên lúc này đối mặt với Hắc Liên của Lãnh U U liền không còn sức hoàn thủ.
“Bọn hắc ám pháp sư đó cũng đem làm phân bón cho Hắc Liên của nàng đi. Hắc ám ma lực trên người bọn chúng cũng không kém đâu.” Long Nhất chỉ vào đám hắc ám pháp sư dưới lớp băng vụn,nói.
Lãnh U U gật đầu, phóng xuất Hắc Liên biến đám hắc ám ma pháp sư đó thành xương trắng. Thở dài một tiếng, nàng thu hồi Hắc Liên, trên trán lại hiện ra ấn ký hình bông sen hắc sắc.
“Nàng không đành lòng à?” Long Nhất hỏi.
Lãnh U U lắc đầu đáp: “Không phải, ở Hắc Ám Giáo Hội vốn là nơi mạnh thì sống yếu chỉ có chết. Vừa rồi thiếp chợt nhớ tới sư phụ thiếp, đối với thiếp, sư phụ là người thân duy nhất.”
“Chẳng lẽ ta không phải người thân của nàng?” Long Nhất ra vẻ tức giận nói.
“Chàng thì đương nhiên rồi, còn có Lộ Thiến Á, cả…Vô Song nữa.” Lãnh U U mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn Long Nhất, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.
“Đợi chúng ta tìm được Như Ý Băng Tàm trị bệnh cho Vô Song, ta sẽ đưa nàng quay về, tiện đường diện kiến sư phụ nàng.” Long Nhất cọ mặt vào mái tóc mềm mại của Lãnh U U, dịu dàng nói.
“Ừm” Lãnh U U gật nhẹ đầu, giọng vô cùng vui sướng.
Lúc này, hác khí trên không trung đã hoàn toàn mất, mặt trời lại hiện ra sau những tầng mây.
“Oa, thật là đẹp” Lãnh U U đột nhiên cảm thán thốt lên. Chỉ thấy ánh mặt trời chiếu lên lớp khí lạnh trên mặt băng, lớp sương mờ lại chiết xạ thành bảy sắc cầu vồng. Cả hai cùng có một ảo giác, tựa hồ họ đã tới được băng nguyên.
Long Nhất hơi thất thần, nhớ lại vừa rồi hai ma pháp cấm chú đối kháng, hắn mới biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cứ cho rằng gặp phải hỏa hệ cấm chú Phần Thần thuật phong ấn trong khối đạn hoàn đó của Long Linh Nhi là đã biết được cái gì là ma pháp mạnh nhất trên đời. Hôm nay ngẫm ra lại thấy nực cười.
Thì ra uy lực giữa cấm chú cũng có khác biệt lớn. Long Nhất hiện giờ hiểu được vì sao Vô Song không chọn sử dụng kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa phong ấn trong Phòng Hộ Hạng Liên để ngăn cản hắc ám cấm chú Diệt Thế Ma Quang đó. Theo cảm nhận của hắn sau khi tháy uy lực của cấm chú này, khả năng Thủy Mạc Thiên Hoa có thể chống đỡ được Diệt Thế Ma Quang còn phải đặt dấu hỏi. Lại nhìn thấy Vô Song thi triển thủy hệ cấm chú Cực Đống Hàn Băng Phá, cả không khí cũng bị đóng băng thì còn gì là không đóng băng nổi? Uy lực của nó so với Diệt Thế Ma Quang còn cao hơn một bậc. Tuy vậy, sở dĩ Vô Song có thể thi phóng cám chú này, chủ yếu là nhờ vào số vật phẩm trang sức ma pháp không hề tầm thường đó.
Long Nhất hít sâu một hơi, xem ra hắn còn phải đi một đoạn rất dài trên con đường ma pháp đấu khí.
“Long Nhất, bây giờ tính sao với hai người bọn họ?” Lãnh U U chỉ về phía hai mẹ con Y Lộ Na vốn bị Long Nhất dùng tinh thần lực trói buộc.
Long Nhất nhìn Vô Song đang hôn mê trong lòng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Tuyệt đối không kẻ nào được phép làm tổn thương nữ nhân bên cạnh hắn, đó thực sự là tội không thể tha thứ.
Long Nhất ra hiệu cho Lãnh U U đỡ lấy Vô Song, từ từ tiến đến trước mặt mẹ con Y Lộ Na.
“Cầu xin ngài tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi bị Hắc Ám giáo hội bức bách. Tộc nhân hiện giờ đều chết cả rồi.” Hồ tộc mĩ phụ đó hai mắt rưng rưng, thần sắc thê thảm, khiến người không cầm được mà sinh lòng đồng cảm.
“Tha thứ cho các ngươi? Thật là một việc tốt sao!” Long Nhất cười nói, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Chỉ cần ngài tha thứ cho mẹ con tôi, ngài muốn làm gì cũng được.” Mĩ phụ tưởng rằng tình huống có cơ xoay chuyển, đôi mắt ngấn nước nhìn Long Nhất, cực lực câu dẫn hứng thú của hắn.
“Đúng vậy, nếu ngài không chê chúng tôi xấu xí, mẹ con chúng tôi nguyện ý hầu hạ ngài trọn đời. Người ta…người ta còn là khuê nữ đó.” Vẻ mặt Y Lộ Na vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, miệng không ngớt mấp máy, đầu lưỡi hơi chìa ra ngoài, bộ dạng đó có sức câu hồn không kém chi lời nói.
“Chỉ có vậy sao?” Long Nhất mỉm cười nói, hai tay đồng thời nhẹ nhàng ve vuốt cằm hai ả hồ ly tinh đó. Lãnh U U ở sau lưng hắn nhìn thấy động tác đó không khỏi ấm ức, khuôn mặt tươi cười lập tức đanh lại.
Mẹ con Y Lộ Na thấy Long Nhất buông lời chọc ghẹo, trong lòng liền vui vẻ, tưởng rằng tính mạng có thể giữ lại.
“Ngoại trừ thân thể các ngươi thì không có gì cho ta lấy nữa sao. Thật không phải, ta đối với đám hồ ly lẳng lơ các người không có hứng thú, tiễn các ngươi một đoạn vậy.” Long Nhất cười lạnh lướt tay lên cổ mẹ con Y Lộ Na.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!