TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 208: Giải tỏa tâm tư

Phổ Tu Tư hừ một tiếng, nói: “Ngươi lừa ta a, Ma Ảo sâm lâm cho dù thần bí nhưng không thể có rồng a. Long tộc mặc dù đã rất lâu không xuất hiện, nhưng ta biết lãnh địa của họ tuyệt đối không phải ở trong Ma Ảo sâm lâm”.

“Ha ha, lão đầu, không tin thì thôi. Năm nay nói thật mà chẳng một ai tin”. Long Nhất nhún vai cười đáp.

“Thằng ngốc mới tin ngươi. Ngươi có gì để chứng minh rằng ngươi đã gặp một con rồng?” Phổ Tu Tư hỏi.

Long Nhất nhíu mày, chứng cứ thì đương nhiên hắn có. Sử dụng chiếc vòng tay long hình trên tay liền có thể triệu ra Liễu Nhứ con rồng cái nhỏ đó. Nhưng hắn không phải gã ngốc, chỉ vì thích thể hiện mà lãng phí một cơ hội quý báu a.

“Chứng cứ thì không có, tin hay không tùy lão. Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi lão đây. Làm sao lão biết về Hỏa Diễm sơn cùng phương pháp mở chứ?” Long Nhất đi thẳng vào vấn đề, vì dù ít hay nhiều thì đều có liên quan với hắn.

Phổ Tu Tư khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Ông ta đáp:”Đó là bí mật của ta, không thể nói với ai”.

Long Nhất chằm chằm nhìn Phổ Tu Tư. Hắn biết tính khí cứng cỏi của lão đầu này, không muốn nói điều gì sẽ không bao giờ nói ra. Bất quá vừa rồi khi hắn đề cập tới Hỏa Diễm sơn sắc mặt lão đầu này đã chuyển biến phức tạp, không lẽ ông ta là truyền nhân của Liệt Diễm sơn trang hồi đó, vậy chẳng phải là cũng có quan hệ dây mơ rễ má với Phượng Hoàng sơn trang sao?

Long Nhất không truy vấn nữa, nhíu mày đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại hơi quay đầu nói: “Thủy và hỏa tuyệt không phải là không thể dung hợp, chỉ cần thay đổi trật tự của ma pháp nguyên tố nhất định sẽ tốt hơn.” Nói rồi, Long Nhất lắc mình biến mất trong không khí.

Phổ Tu Tư cùng Thủy Linh Lung bốn mắt nhìn nhau, cùng vỗ tay một cái. Đúng a, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến phương pháp đó chứ? Chỉ bất quá nói thì dễ làm mới khó, kể cả một ma pháp cấp thấp nhất thì số lượng ma pháp nguyên tố chứa bên trong đã vô cùng lớn, để thay đổi trật tự của chúng cần tinh thần lực vô cùng cường đại.

Có lẽ về lý luận ma pháp, những Đại ma đạo sư này giỏi hơn Long Nhất, nhưng họ cũng có điểm yếu bẩm sinh. Bởi vì tư duy của họ đã bị cố định thành nếp, còn Long Nhất mới chân ướt chân ráo tới, lại đến từ địa cầu nơi tư duy phản biện pháp triển, nên có thiên phú về tính sáng tạo.

Long Nhất ra khỏi tòa nhà viện trưởng, đi đến dong binh công hội kiếm Hùng Bá, sai gã chuẩn bị để lên đường, chờ khi hắn từ Tinh Linh sâm lâm quay về, sẽ xuất phát về phương đông tới Cuồng Long đế quốc.

Hùng Bá rõ là hưng phấn vạn phần. Gã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Tiểu Y đã nói, vào ngày Long Nhất lên đường trở về thì bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, cấu trúc của Thương Lan đại lục cũng sẽ hoàn toàn cải biến. Còn gã, lí tưởng của Hùng Bá sẽ được thực hiện ở bên Long Nhất.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Long Nhất đi về phía tòa nhà ma pháp hệ cao cấp, tới lớp thủy hệ ma pháp ban A. Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Long Nhất đến nơi liền bị đám nữ đồng học vây công, tiếng cười đùa chọc ghẹo hi hi ha ha vang lên không ngừng. Long Nhất bị các mĩ nữ vây quanh, mồm năm miệng mười không ngừng chiếm tiện nghi. Một vài cô gan lớn còn công khai dụ hoặc hắn bất kể mọi người xung quanh, khiến cho hắn trong lòng thầm kêu cứu mạng.

Lúc này, khóe mắt Long Nhất đột nhiên lướt qua một bóng lưng cô tịch đang ngồi ở góc xa nhất trong lớp, chính là Nhân Nhân. Ánh mắt của nàng đang nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút đau thương, giống như một đóa hoa sắp tàn phai cô đơn đứng một mình giữa đất trời, phảng nhất như không còn thứ gì trên thế giới này có thể khiến cho nàng hào hứng một chút.

Long Nhất trong lòng thầm thở dài. Phong Linh à, nha đầu nàng có lẽ đã hại thiếu nữ này thê thảm rồi. Long Nhất lách qua khỏi đám đông đi tới trước mặt Nhân Nhân.

Cái bóng đột ngột xuất hiện trước mắt khiến Nhân Nhân bừng tỉnh, ngẩng đầu lên liền trông thấy nụ cười mỉm cố hữu của Long Nhất.

“Cô nương xinh đẹp, sao lại ủ rũ ở đây làm gì? Không bằng ra ngoài đi dạo với ta.” Long Nhất cười nói, cố gắng bắt chuyện với ngữ khí thoải mái. Hắn nghĩ trong ánh mắt hắn nếu lộ ra một tia cảm thông sẽ bị nàng thiếu nữ mẫn cảm này phát giác.

Nhân Nhân lặng lẽ đứng lên, dẫn trước đi ra khỏi phòng học. Tới một rặng cây nhỏ bên ngoài tòa nhà, Nhân Nhân đứng lại, quay người đối diện với Long Nhất đang theo sau.

“Nghe Thủy Nhược Nhan giáo sư nói, Lăng Phong đã đi rồi”. Nhân Nhân chậm rãi mở miệng, biểu tình có phần mất mát.

Long Nhất cười khổ, không nghĩ là nàng vừa mở miệng đã đề cập tới Lăng Phong, thật là một đoạn nghiệt duyên a.

“Ừm, nàng ấy đi rồi, nàng… vẫn còn yêu nàng ấy sao, cho dù biết cô ấy là một nữ nhi”. Long Nhất thận trọng hỏi. Dù sao đi nữa, Nhân Nhân cũng coi là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn, hơn nữa tai họa này là do nữ nhân của hắn gây ra, hắn luôn cảm thấy phải có trách nhiệm giúp Nhân Nhân thoát khỏi cái bóng này.

“Ta không biết, thật sự không biết, chỉ là mỗi ngày nằm mộng đều là mơ thấy huynh ấy, lúc thì là Lăng Phong, có lúc lại là Phong Linh, ta sắp phát điên mất”. Nhân Nhân ngồi sụp xuống ôm đầu, đau khổ nói.

Long Nhất lắc đầu thở dài, thật là một nữ hài si tình ngốc nghếch. Hắn bước tới ngồi xuống, đại thủ đưa lên vuốt ve mái tóc Nhân Nhân vỗ về.

Nhân Nhân thổn thức không thành tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống, rõ ràng là muốn gào khóc thật to, vậy mà không sao khóc được ra tiếng. Kiểu thổn thức không ra tiếng này mới là đáng lo nhất, cho thấy nỗi đau Nhân Nhân chịu đựng đã lên tới cực điểm.

“Khóc đi, khóc ra đi, rồi mọi thứ sẽ tốt hơn, bờ vai của ta nàng có thể dựa vào.” Long Nhất nhẹ nhàng vỗ về Nhân Nhân, từ đáy lòng hắn cảm thấy thương hại nữ hài này, tuyệt đối không có thành phần tình dục ở bên trong.

Nhân Nhân trong lòng chua xót, lao vào lòng Long Nhất nắm chặt lấy áo hắn, bờ môi run run há ra mấy lần nhưng thủy chung vẫn không thể phát ra âm thanh.

Long Nhất vỗ vỗ bờ vai thơm của nàng, chầm chậm gợi mở. Cuối cùng, khi Nhân Nhân gào lên được tiếng khóc đau lòng xé dạ đầu tiên, cả người nàng như tìm được nơi phát tiết bắt đầu than khóc, khóc đến trời sầu đất thảm, kinh thiên địa khiếp quỷ thần a.

Long Nhất thi phóng xuất ra một cách âm kết giới, nếu không sợ rằng sẽ kinh động đến toàn bộ thầy trò trong trường, cũng từ trước tới giờ chưa từng thấy qua nữ hài nào có thể khóc tới mức đó.

Nhân Nhân khóc lóc suốt hai khắc mới từ từ ngừng lại, sau đó chỉ còn lại tiếng thút thít. Mà vạt áo trước ngực Long Nhất đã ướt đẫm tới mức có thể vắt được ra nước.

Long Nhất lấy ra một chiếc khăn tay thêu kim tuyến, ôn nhu lau những giọt nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt Nhân Nhân, thấy cặp mắt nàng sưng húp, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng khóc như thế nữa. Ái tình tuyệt không phải là tất cả trong cuộc sống, khóc một lần vậy là đủ rồi, sau này nàng có thể sẽ gặp người thực lòng thích nàng, yêu thương nàng. Tin ta đi.”

Nhân Nhân thở ra một hơi thư thái, sau khi khóc ra được, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Loại cảm giác nhẹ nhõm này nàng chưa bao giờ có được kể từ khi yêu Lăng Phong tới nay. Nàng khẽ gật đầu, cảm kích nói với Long Nhất: “Cảm ơn ngươi Long Nhất, cảm ơn bờ vai của ngươi, ta nghĩ sau này ta sẽ không khóc như thế nữa”. Trong ánh mắt Nhân Nhân phát ra một đạo quang mang. Vì Lăng Phong nàng đã mất mát rất nhiều, những ngày tháng sau này nàng phải tìm lại toàn bộ.

Long Nhất mỉm cười gật đầu, hắn tin rằng Nhân Nhân sau này sẽ là một Nhân Nhân hoàn toàn khác, mà trong lòng hắn và Phong Linh cũng không còn gánh nặng nữa.

Nhân Nhân mở rộng vòng tay, hướng lên trời xanh, hít thở thật sâu. Nàng chạy về phía trước, nhào lộn hai vòng trên bãi cỏ, quay lại nở nụ cười sáng lạn với Long Nhất, vẫy tay nói: “Cảm ơn ngươi, Long Nhất.”

Nhìn bóng lưng Nhân Nhân dần biến mất, Long Nhân tâm tình cũng vui vẻ. Câu thành ngữ “Giúp người làm vui” tuyệt đối có căn cứ sự thật. Giúp đỡ người khác, tinh thần sẽ có cảm giác thỏa mãn thật khó tả.

Ra khỏi rặng cây, Long Nhất mới phát hiện buổi học chiều đã kết thúc, các bạn học lục tục kéo nhau ra khỏi giảng đường. Long Nhất dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng Thủy Nhược Nhan.

“Nhược Nhan, dạy xong rồi sao?” Long Nhất âm thầm thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Thủy Nhược Nhan.

Thủy Nhược Nhan giật mình hoảng hốt, đến khi nhìn rõ là Long Nhất lập tức lộ ra thần thái kinh ngạc vui mừng. Nàng bực tức nói: “Chàng là quỷ a, đi chẳng có tiếng gì cả.”

“He he, ta là một sắc quỷ chuyên câu hồn phách mĩ nữ, nàng có sợ không?” Long Nhất cười trêu.

“Sợ, thiếp rất sợ a, con quỷ hoa tâm này ạ. Đúng rồi, thiếp vừa mới thấy Nhân Nhân, chàng dẫn nàng ta đi đâu vậy, thấy dáng vẻ nàng ta giống như đã khóc, nhưng biểu tình lại vô cùng thư thái, đã rất lâu rồi không thấy nàng ta như thế.” Thủy Nhược Nhan hỏi.

“Chẳng đi đâu cả, chỉ là nàng ta khép kín mình quá lâu rồi. Ta chỉ là đập vỡ lớp vỏ bọc trái tim nàng ta ra. Sau này nàng ta sẽ được hạnh phúc”. Long Nhất cười nói, lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng sáng lạn.

Thủy Nhược Nhan đôi mắt mở to long lanh nhìn Long Nhất, thần hồn điên đảo. Long Nhất lúc này quả thật là vô cùng mê nhân.

“Long Nhất, hôm nay chàng đến để tìm thiếp sao?” Thủy Nhược Nhan hỏi.

“Ừm, ngày mai ta sẽ đi Tinh Linh sâm lâm, đến để nói cho nàng biết.” Long Nhất trả lời.

Thủy Nhược Nhan ngẩn ngơ, lập tức trở nên có chút mất mát. Nàng u oán hỏi: “Vô Hận và Linh Nhi cũng đi cùng chàng a.”

“Đúng vậy, nếu nàng muốn, nàng cũng có thể đi cùng.” Long Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Nhược Nhan nói.

Gương mặt Thủy Nhược Nhan lóe lên một tia kinh ngạc vui mừng, nhưng rất nhanh nàng lắc đầu nói: “Mọi người đi đi, chàng nghĩ ta rất muốn đi a, ta lại không thích nhìn chàng trìu mến âu yếm với nữ nhân khác.”

Long Nhất khẽ mỉm cười, búng mũi Thủy Nhược Nhan một cái nói: “Khẩu thị tâm phi*.”

Thủy Nhược Nhan ai da một tiếng ôm lấy mũi, dùng đầu húc nhẹ vào ngực Long Nhất một cái, yêu kiều lườm Long Nhất. Nàng quả thật rất muốn đi, nhưng một mặt đám nữ hài ở thủy hệ ban A đang học tập tới giai đoạn quan trọng, mặt khác nàng có chút lo sợ, nàng sợ bởi vì như thế sẽ quá sung sướng, đến khi Long Nhất ra đi nàng sẽ không có cách nào tự đưa mình thoát khỏi rơi vào trong trạng thái mất mát.

Hai người tay trong tay đi dạo trên con đường mòn trong Thánh Ma học viện, giống như những cặp tình lữ khác, nghênh đón ánh hoàng hôn đỏ rực rỡ, cảm giác ấm áp mà lại lãng mạn. Thời khắc này ngày mai, cũng ánh hoàng hôn này cũng con đường này, nhưng chắc chắn là một tâm tình khác, Thủy Nhược Nhan trong lòng thầm nói.

====

Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full