TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 216: Nam Cung Hương Vân

“Lão gia, lão gia, thiếu gia đã đến ngoài cổng thành rồi.” Phủ đệ Tây Môn gia tộc khu thành đông Đằng Long thành xuất hiện một người dáng dấp như gia đinh phóng nhanh qua đình viện, vừa chạy vừa la to.

Nhất thời Tây Môn phủ náo động như vỡ tổ, tiếng lao xao không ngớt. Tây Môn nhị thiếu gia Tây Môn Vũ rời nhà đã hơn hai năm, bây giờ bất ngờ quay về, lần này Đằng Long thành lại sắp gà bay chó sủa rồi.

Những thị nữ mới vào hai năm gần đây biểu hiện vô cùng khẩn trương, đặc biệt là mấy nàng tự nhận có vài phần tư sắc, cứ nghĩ bản thân khó thoát khỏi ma chưởng rồi. Chỉ sau khi nghe một số thị nữ tư cách “lão làng” giải thích mới yên lòng trở lại. Tây Môn Vũ mặc dù thanh danh tại Đằng Long thành thập phần tệ hại, sắc danh lại càng vang xa khắp Thương Lan đại lục, nhưng hắn đối với hạ nhân trong phủ lại không tệ, từ trước tới giờ chưa từng “xơi” thị nữ trong phủ, có lẽ là thỏ không ăn cỏ gần hang, hoặc là không hợp nhãn, ai biết được?

Lúc này Đông Phương Uyển chính đang ở trong hoa viên uống trà cùng với hai quý phu nhân vẫn thường tới tán chuyện, từ xa nghe được thanh âm lúc to lúc nhỏ của đám bộc nhân, toàn thân run lên, chén trà trên tay cầm không vững rơi xuống, ‘keng’ một tiếng vỡ ra làm bốn năm mảnh. Bà kích động đứng dậy, trong tâm vui sướng như phát cuồng. Bà mong chờ nhi tử quay về đến tâm lực đều kiệt quệ, hơn hai năm nay, chưa từng ngủ qua một đêm yên giấc, chỉ sợ nhi tử bảo bối ở bên ngoài có điều gì bất trắc.

“Tây Môn phu nhân, thật sự chúc mừng bà a, xem ra hỉ sự giữa nhà ta với Nam Cung gia cũng gần đến rồi đó.” Một vị mỹ phụ ngồi đối diện với Đông Phương Uyển thoạt nhìn khoảng ngoài ba mươi, là chính thất của đương kim Cuồng Long đế quốc Hữu lộ binh mã Đại tướng quân Dạ Vô Phong. Dạ gia cùng với Tây Môn gia tộc có thế cùng lợi ích đứng chung trên một chiếc thuyền.

“Phải a, Đằng Long thành chúng ta đã lâu rồi không náo nhiệt vui vẻ lần nào, hiện nay binh hoang mã loạn, cũng phải nhờ vào không khí vui mừng từ chuyện song hỷ của Vũ tiểu tử mới được.” Một phụ nhân niên kỉ cũng tương đương Đông Phương Uyển thêm vào. Mặc dù bà ta giống về hình thức nhưng quý khí trên người tuyệt không bằng. Bà ta là Đông Phương Oánh, đường muội của Đông Phương Uyển, án theo bối phận Tây Môn Vũ phải gọi bà một tiếng tiểu di.

“Oánh nhi, giúp ta tiếp chuyện Dạ phu nhân một lát, ta ra cổng thành đón Vũ nhi.” Đông Phương Uyển mỉm cười ứng đối. Bà lúc này đang vội đi gặp nhi tử, đâu quản hai người bọn họ nói gì, dặn dò xong liền dẫn theo hai thị nữ hối hả bước ra ngoài.

Tin tức Tây Môn Vũ nhị thiếu gia của Tây Môn gia tộc quay về phút chốc đã lan ra, làm chấn động toàn bộ Đằng Long thành. Số đại gia khuê tú có được vài phần tư sắc đều bắt đầu thất thỏm bất an. Đặc biệt hơn hai năm nay, có rất nhiều trái táo nhỏ trước kia còn xanh giờ đều đã thành trái chín, nhiều người dự đoán sẽ có không ít tiểu mĩ nữ sẽ bị hủy hoại.

Long Nhất cưỡi một con độc giác mã thần tuấn, trên người vẫn khoác tấm trường sam quý tộc màu nguyệt bạch, mái tóc đen dài chỉnh tề buộc sau gáy, đôi tinh mâu lấp loáng ẩn ước tiếu ý, quả thật là tuyệt đại công tử phong trần tuấn lãng. Phía sau hắn là mấy trăm nhân mã Bạo Hùng dong binh đoàn, đầy đủ các loại chức nghiệp. Dong binh đoàn này khác với những dong binh đoàn khác ở tính kỉ luật. Hùng Bá quản lí toàn bộ dong binh đoàn này dựa trên mô hình quản lí của quân đội. Cũng vì vậy mà Bạo Hùng dong binh đoàn chỉ bằng vào vài trăm người vẫn có thể hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm của cấp B.

Lúc này cũng gần đến cổng thành Đằng Long thành, người đi đường qua lại rất nhiều, thấy một đội ngũ như vậy rầm rộ nhắm Đằng Long thành phóng tới, tất cả đều không tự chủ dạt ra nhường đường.

Nhìn tường thành Đằng Long thành nguy nga càng lúc càng gần, Long Nhất trong lòng không tự chủ được nổi lên một thứ cảm giác thân thiết.

Mặt đất theo đoàn ngựa tung vó phi nhanh mà sinh ra chấn động. Đoàn người Long Nhất rất nhanh đã đến bên dưới tường thành. Lúc này hai hàng binh sĩ uy vũ đứng thẳng tắp bên tường thành Đằng Long thành, dân chúng túm tụm gần đó. Vì sự trở về của Long Nhất mà cổng thành này tạm thời bị đóng.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Mấy cỗ xe ngựa xa hoa có khắc tộc huy của Tây Môn gia tộc đỗ ngay ở cửa thành môn. Tây Môn Nộ khoác cừu bào màu tím, râu dài phất phơ đứng thẳng phía trước, bên cạnh ông ta là Đông Phương Uyển sắc mặt đầy vẻ kích động.

Long Nhất phất tay kéo dây cương, độc giác mã cất tiếng hí dài, hai vó trước tung lên không dừng ngay lại một cách ưu mỹ. Bạo Hùng dong binh đoàn phía sau hắn cũng chỉnh tề như nhất dừng lại.

Long Nhất tung mình xuống ngựa, từ xa nhìn về phía Tây Môn Nộ cùng Đông Phương Uyển, chần chờ giây lát, rồi rảo bước tới trước.

“Vũ nhi, Vũ nhi của ta.” Long nhất còn chưa kịp mở lời vấn an, Đông Phương Uyển đã lao tới ôm chặt lấy hắn.

Cũng ôm lấy Đông Phương Uyển, cảm thụ được lòng từ ái sâu đậm của bà, Long Nhất sống mũi cay xè, khoé mắt tự nhiên ửng đỏ. Thật ra, điều này không trách hắn được, hắn căn bản không thể khống chế thứ tình cảm như vậy, là thứ tình thân máu mủ đã ăn sâu vào trong xương tủy, khi hắn chiếm dụng lấy thân thể này cũng đồng thời được chú định là một thành viên của Tây Môn gia tộc.

Đông Phương Uyển lui lại một bước, ngẩng đầu lên cẩn thận ngắm kỹ Long Nhất. Thấy hắn hình dáng kiên nghị, ánh mắt sáng rực, toàn thân trải qua tôi luyện phát ra khí thế như một con báo co mình chuẩn bị vồ mồi, trong lòng bà liền cảm thấy yêu thương an ủi. Nhi tử của bà cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu rèn luyện gian khổ mới có được như vậy.

Đông Phương Uyển đưa tay vuốt ve thân hình vững chãi như được điêu khắc nên của Long Nhất, lẩm bẩm nói: “Vũ nhi, con sao mà gầy đi nhiều như vậy, ở bên ngoài có lẽ đã chịu nhiều khổ cực a.”

“Được rồi, hai mẹ con đã xong chưa.” Tây Môn Nộ thấy bách tính xúm lại càng lúc càng nhìều, ho khan một tiếng uy nghiêm nói.

Đông Phương Uyển lúc này mới buông tay, quay đầu phong tình vạn chủng lườm Tây Môn Nộ một cái.

Long Nhất nhìn hai người thân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đó, như vừa tỉnh giấc mộng hành lễ thưa: “Hài nhi xin ra mắt phụ thân, mẫu thân, đã lâu không gặp, thân thể người vẫn an khang ạ?”

Tây Môn Nộ vuốt bộ râu, đưa mắt nhìn mấy trăm người của Bạo Hùng dong binh đoàn cũng đã xuống ngựa ở phía sau Long Nhất, gật gật đầu nói: “Trở về rồi hãy nói chuyện tiếp.”

oOo

“Hương Vân, nghe lời, cùng mẫu thân đi qua Tây Môn phủ một lát, nghe nói Tây Môn Vũ quay về rồi.” Một vị mỹ phụ đang lo lắng khuyên bảo nữ nhi. Nữ tử có khuôn mặt trái xoan, bím tóc trên đầu quấn chặt, toàn thân thiếu nữ mặc y trang kiếm sĩ hai màu phấn lục bó sát người, nhan sắc nàng phi thường mỹ lệ, hơn nữa còn rất có cá tính. Làn da rám nắng mịn màng khoẻ mạnh rất hiếm thấy trong đám mỹ nữ, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nét kiêu ngạo.

“Không đi, muốn đi thì người đi đi, nhìn thấy con người đó con đã muốn nôn rồi.” Nam Cung Hương Vân dáng vẻ không một chút thục nữ ngồi gác chân lên chiếc ghế phía đối diện, căn bản không thèm để ý đến vẻ lo lắng của mỹ phụ.

“Con đang nói cái gì vậy, Tây Môn Vũ sắp sửa trở thành phu quân của con rồi, đi qua bái phỏng một chút là lễ số tất yếu.” Mỹ phụ tức giận nói.

“Hứ, đó là mọi người nói, con còn chưa đồng ý, ai đáp ứng thì người đó đi.” Nam Cung Hương Vân ngúng nguẩy đáp lại.

“Con…con muốn chọc cho nương thân tức chết hả?” Khuôn ngực cao vút của mỹ phụ nhấp nhô kịch liệt, mỹ mục giận dữ trừng trừng nhìn Nam Cung Hương Vân. Nam Cung Hương Vân thấy dáng vẻ mẫu thân như vậy, vội chống tay nhỏm dậy, từ đằng sau bá cổ mỹ phụ nói: “Con xin lỗi mà, nhưng mà mẫu thân, người cũng không phải không biết tên hỗn đản Tây Môn Vũ đó là người như thế nào sao, mang nữ nhi gả cho hắn không phải là cố tình đẩy nữ nhi người xuống hố lửa sao?”

Mỹ phụ vỗ vỗ tiểu thủ Nam Cung Hương Vân thở dài một hơi nói: “Là năm đó phụ thân con ước định cùng với Tây Môn gia chủ, hôn nhân đã định rồi, không thể nào rút lại được nữa.”

Nam Cung Hương Vân giậm giậm chân, nàng đương nhiên cũng biết, tại Cuồng Long đế quốc, đặc biệt là xã hội thượng lưu, thứ hôn nhân chính trị đan xem với lợi ích này rất khó mà thủ tiêu được.

“Dù sao đi nữa con cũng không lấy chồng. Nương thân, người đi thuyết phục phụ thân đi, chẳng lẽ người thật sự nhẫn tâm nhìn thấy nữ nhi người sống không bằng chết hay sao.” Nam Cung Hương Vân ôm mỹ phụ phụng phịu.

Mỹ phụ thở dài nói: “Được rồi, được rồi, để tối ta nói với cha con một câu, nhưng hiện tại con phải theo ta đi qua Tây Môn phủ một chuyến.”

“Thật sao, mẫu thân người thật tốt, vậy đi gặp tên gia hỏa ác tâm đó một lần đi, cùng lắm thì tối về nhịn ăn cơm.” Nam Cung Hương Vân khẽ rùng mình, cực kì không tình nguyện đáp ứng.

“Con bé này, bây giờ nhanh đi rửa mặt trang điểm một chút, chúng ta lập tức xuất phát.” Mỹ phụ nói mà trong mắt ánh lên một tia thương xót. Bà biết cho dù có quỳ gối trước mặt Nam Cung gia chủ thì hôn sự này cũng tuyệt đối không bãi bỏ được. Cuộc hôn nhân này đối với Nam Cung gia tộc mà nói là một chuyện đại sự, là đại sự cải biến vận mệnh Nam Cung gia tộc.

“Trang điểm làm gì chứ, nữ nhi của người quốc sắc thiên hương, như vậy nhìn cũng đã đẹp lắm rồi, cam đoan tên sắc lang đó mà nhìn thấy, con mắt cũng rớt ra ngoài luôn.“ Nam Cung Hương Vân cười hì hì nói.

Mỹ phụ gõ gõ lên trán Nam Cung Hương Vân, bực mình nói: “Không được, ăn mặc như vậy sao đi gặp trưởng bối? Đi thay một bộ y phục thục nữ chút, bím tóc trên đầu cũng xõa xuống đi.” Nam Cung Hương Vân không tình nguyện quay về phòng. Vì tương lai của mình, nàng đành nhẫn nhịn.

Lúc Nam Cung Hương Vân đang để mặc cho thị nữ giúp mình trang điểm, cánh cửa khuê phòng “kẹt” một tiếng mở ra, một tiểu nam hài mười hai mười ba tuổi bước vào.

“Tam tỷ, nghe nói tỷ phải đi gặp tỷ phu tương lai của đệ, chúc mừng tỷ ha.” Tiểu nam hài cười hì hì chạy đến bên Nam Cung Hương Vân. Nó chính là thân đệ đệ cùng mẹ với Nam Cung Hương Vân -Nam Cung Nỗ.

“Qua bên kia đi, ầm ĩ cái gì, thấy ngươi tam tỷ ta như nhìn thấy tên gia hỏa trời đánh đó.” Nam Cung Hương Vân gắt gỏng quát.

“Nói thật nha tam tỷ, đệ quả thật cực kỳ bội phục hắn đó. Hắn chính là thần tượng của đệ a, đến cả công chúa mà cũng dám.….ai da, tam tỷ, tỷ sao lại đánh đệ.” Nam Cung Nỗ ôm đầu đau đớn hét lên.

“Mới tí tuổi đầu không lo học cho tốt, có tin ta thưa với phụ thân, phạt ngươi diện bích ba tháng không.” Nam Cung Hương Vân bất lực nhìn tên đệ đệ này. Lối sống trong giới quý tộc từ trước tới nay thường bất chính, tên đệ đệ này bị chi phối dưới hoàn cảnh như vậy cũng thành thục rất sớm, có vài thứ so với nàng thật sự còn hiểu biết hơn.

“Sợ tỷ rồi, tỷ ngàn vạn lần đừng tố cáo với phụ thân nha.” Nam Cung Nỗ năn nỉ nói. Nó ngồi phịch xuống bên cạnh Nam Cung Hương Vân, đột nhiên cười hì hì nói: “Tam tỷ, đệ vừa rồi đã nhìn thấy tỷ phu tương lai ở trên đường rồi, thật sự rất anh tuấn, khí độ cũng bất phàm, không phải đệ nói người a tam tỷ, cưới tỷ là ủy khuất cho hắn rồi.”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy nhảy dựng dậy đập Nam Cung Nỗ một cái, hét lớn: “Ngươi nói cái gì hả? Cưới ta là ủy khuất cho hắn? Thứ giẻ rách như hắn, nếu không phải có sự che chở của Tây Môn gia tộc, sớm cũng đã đi gặp tổ tông hắn rồi.”

“Tam tỷ, tỷ đừng quá bạo lực như vậy được không? Đệ nói đây đúng là thật lòng đó, hắn thật sự không giống như trước kia nữa, uy phong vô cùng, hơn nữa còn mang theo vài trăm thủ hạ, người người đều là cao thủ.” Nam Cung Nỗ nói.

“Được cái vẻ bề ngoài thôi, ngươi còn nhỏ, phải biết thứ đó gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đó, ngươi sau này ngàn vạn lần cũng không được học theo hắn.” Nam Cung Hương Vân cũng có trách nhiệm của người tỷ tỷ, nàng không thể để tiểu đệ biến thành một thứ hư hỏng như hắn.

Nam Cung Nỗ lầm bầm mấy tiếng, hiển nhiên đối với những lời này của tam tỷ hắn không coi là đúng.

“Xú tiểu tử, lầm bầm cái gì đó hả? bất mãn với tam tỷ phải không?” Nam Cung Hương Vân búng cái mũi trừng mắt nói.

“Không dám a, đệ là muốn hỏi đệ có thể đi theo tỷ được không, đệ cũng muốn thấy tam tỷ chỉnh hắn thế nào.” Nam Cung Nỗ cười nịnh bợ.

“Vậy a… à được rồi, cho ngươi thấy tam tỷ ngươi làm sao để báo cừu thay cho Linh Nhi công chúa.” Nam Cung Hương Vân nắm chặt quyền đầu ánh mắt thoáng hiện nét cười, tựa hồ đoán được kết quả thê thảm của Tây Môn Vũ.

Tây Môn gia tộc phủ đệ cũng do Long Nhất trở về mà biến thành náo nhiệt hẳn lên. Khi Long Nhất vừa về đến, tất cả các thị nữ gia đinh đều chỉnh tề bước ra nghênh đón, cung kính chào nhị thiếu gia.

Bạo Hùng dong binh đoàn được an bài đến luyện binh trường của Tây Môn gia tộc, đi theo Long Nhất chỉ có Man Ngưu cùng với Tiểu Y quyết ở bên cạnh hắn chẳng chịu li khai. Lúc đầu hai con ngươi trong suốt của Tiểu Y cũng dọa cho hai phu thê Đông Phương Uyển suýt phải thét lên, nhưng dù sao đều là nhân vật thấy nhiều hiểu rộng, cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại còn ẩn ước cảm giác được sự bất phàm của Tiểu Y.

“Vũ nhi, đây là viện tử mà trước đây con ở, hàng ngày đều có người đến quét dọn, ngoài ra mẫu thân còn mới mua thêm cho con một ít quần áo đồ dùng, con xem thử còn cần thứ gì nữa, mẫu thân mua cho con.” Đông Phương Uyển kéo tay Long Nhất đi đến viện tử nơi ở trước đây của Tây Môn Vũ.

“Đa tạ mẫu thân, con cần gì khẳng định mẫu thân đã nghĩ tới rồi.” Long Nhất trong lòng cảm động, tận đáy lòng hắn cảm nhận được một thứ tình mẫu ái quyến luyến sâu đậm chưa từng có.

Long Nhất ước lượng tòa viện tử đáng gọi là xa hoa này. Viện tử này e là Tây Môn phủ đã hao phí nhiều kim tiền nhất, trong viện hoa thơm chim hót, suối nước giả sơn, đình đài lầu các, phòng gian gồm hai tầng xây dựng bằng thiết mộc, điêu khắc đủ các loại hoa điểu ngư trùng sống động như thật cùng với điêu khắc rồng, gọi là nạm vàng dát ngọc huy hoàng cũng không quá.

Đông Phương Uyển kéo Long Nhất tiến vào phòng, để Man Ngưu cùng với Tiểu Y ở lại bên ngoài viện tử.

“Vũ nhi, lần này quay về đừng bỏ đi nữa, con cũng không biết hơn hai năm nay mẫu thân đã trải qua thế nào đâu.” Đông Phương Uyển nói tới đó khóe mắt đã đỏ lên.

Long Nhất khẽ run người, lẩm nhẩm nói: “Con xin lỗi.”

“Được rồi, nghe phụ thân con nói con ở bên ngoài cũng rất là phong lưu khoái hoạt, lần này quay về sao không mang cho mẫu thân một nàng dâu hả?” Đông Phương Uyển dùng tay áo chấm chấm khoé mắt, quay sang chuyện khác hỏi.

“Ách…cái này…bọn họ đều bận rộn hết, sau này còn có cơ hội mà.” Long Nhất đáp. Hắn ngẫm lại cũng thấy vô cùng kì quái, thế nào mà không có lấy một nữ nhân để mang về kìa? Lộ Thiến Á thì lưu lại Tinh Linh sâm lâm, Ngu Phượng thì quay về Phượng Hoàng gia tộc, Lăng Phong cùng Lãnh U U cũng trở về Hắc Ám giáo hội, Ti Bích không thấy hình bóng, Vô Song còn ở tại băng nguyên, Thủy Nhược Nhan với Long Linh Nhi lại ở Thánh Ma học viện, quả thật là kì quái a.

“Ừm, Vũ nhi, con cũng đã lớn rồi, từ nhỏ đã có hôn sự cùng với tam nha đầu Nam Cung gia tộc con nhớ chứ? Nha đầu đó quay về được vài ngày rồi, ta cùng phụ thân con đã thương lượng qua, thấy cũng nên nhanh để hai người các con thành thân, mẫu thân con cũng sớm có cháu bồng.” Đông Phương Uyển cười nói.

Long Nhất da đầu tê dại một trận. Không phải chứ, vừa mới quay về đã bị bức thành thân, xem ra ngày trở lại này tịnh không được tốt cho lắm a. Trong ấn tượng của hắn Nam Cung Hương Vân chính là căm ghét hắn cực độ, lão bà này mà cưới về không phải là chịu khổ hay sao? Lại nói hắn sớm đã quên béng mất Nam Cung Hương Vân dáng vẻ ra sao rồi, hai người không có cảm tình mà gượng ép ở cùng một chỗ, sao mà được chứ?”

“Mẫu thân, cái này, người muốn bế cháu thì còn sớm quá, người thử soi gương coi, người thoạt nhìn giống như một tiểu cô nương mười mấy tuổi, lại đi bồng cháu không phải là vô cùng kì quái hay sao.” Long Nhất bất đắc dĩ tán dương.

“Ha ha, hài tử con miệng lưỡi càng ngày càng ngon ngọt đó, ta mười sáu tuổi đã gả cho phụ thân, mười bảy tuổi sinh ra con, bây giờ con đã hai mươi mốt tuổi rồi, ta cũng đã ba tám tuổi, người khác đến tuổi này của ta cũng đã làm nãi nãi của vài tiểu hài rồi.” Đông Phương Uyển thập phần vui vẻ cười nói.

“Nương, người cũng biết tam tiểu thư Nam Cung gia rất căm ghét con mà, mỗi ngày đối diện với lãnh nhãn của nàng ta, tháng ngày như vậy làm sao mà sống được a.” Long Nhất tiếp tục nỗ lực nói.

Đông Phương Uyển nghe vậy thu lại nét cười, ngắm nghía Long Nhất từ trên xuống dưới, bảo: “Trước đây nương không dám nói, hiện tại nha đầu Nam Cung gia đó nhìn thấy con khẳng định là bị con mê hoặc đến chết đi sống lại, đâu có nhi tử nhà ai mà lại anh tuấn được như Vũ nhi nhà ta kia chứ.”

Long Nhất miễn cưỡng nhún vai, nói: “Chỉ cần nàng ta bằng lòng gả, con cũng không có vấn đề gì.” Nếu như ả ta thật sự gả về đây mà vẫn thế, chán ghét hắn thì cứ để cho ả ta chán ghét, cùng lắm là quẳng ả ta về đây, làm một đôi phu thê hữu danh vô thực thôi. Hắn nghĩ Nam Cung Hương Vân hẳn cũng sẽ rất vui.

Đúng lúc này, có thị nữ tiến lại thông báo, nói là Nam Cung phu nhân mang theo nữ nhi cùng với nhi tử đến thăm.

“Đến vừa đúng lúc, Vũ nhi, ra ngoài đi gặp thân gia cùng với thê tử tương lai của con.” Đông Phương Uyển cười cười kéo Long Nhất đi ra, Man Ngưu cùng Tiểu Y vẫn tiếp tục theo sau Long Nhất.

Vừa đến khách sảnh, Long Nhất liền thấy một mỹ phụ khí chất cao quý ung dung cùng với một thiếu nữ thoạt nhìn thập phần thục nữ ngồi ngay ngắn trên tràng kỷ, đang tươi cười cùng với Tây Môn Nộ ngồi ghế chủ vị trò chuyện, còn một nam hài mười một mười hai tuổi không chịu an phận la cà qua lại trong sảnh.

Đây là Nam Cung Hương Vân sao? Sao lại khác xa so với trong ấn tượng thế này, trong lòng Long Nhất nghi hoặc tự hỏi, chợt phát hiện ra ánh mắt kiêu kỳ của nàng đang len lén nhìn, không khỏi cười thầm trong bụng.

“Bá mẫu vẫn tốt ạ, đã lâu không gặp, bá mẫu vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa.” Long Nhất vừa bước vào vội thăm hỏi mĩ phụ, có trời mới biết hắn sớm đã quên béng hình dáng bà ta đáo để tròn méo ra sao rồi.

Nam Cung phu nhân nhìn Long Nhất bất chợt cả kinh, trong mắt lộ vẻ mê hoặc, một hồi lâu mới kinh ngạc thốt: “Đây là Vũ nhi sao? Thay đổi đến nỗi bá mẫu không thể nhận ra được.” Nam Cung phu nhân đưa mắt nhìn Long Nhất đánh giá, khí chất lãnh đạm bình tĩnh đó của hắn, nụ cười mỉm ung dung, không gì là không tỏ lộ ra là người bất phàm. Ra ngoài mới hơn hai năm, Tây Môn Vũ đã không còn là Tây Môn Vũ trước kia nữa a.

“Thế muội, vẫn khoẻ chứ?” Long Nhất quay đầu về hướng Nam Cung Hương Vân khẽ nháy mắt hỏi.

“Rất tốt, không phiền thứ bắp cải ngươi quan tâm.” Nam Cung Hương Vân hung dữ trừng mắt nhìn Long Nhất đáp. Nếu nói nàng không kinh ngạc là không có khả năng, nhưng nàng tuyệt không thể nào biểu hiện ra. Lại nói ấn tượng trong lòng nàng đối với Long Nhất đã thâm căn cố đế không có khả năng một lúc mà thay đổi được.

“Tỷ phu tương lai, huynh sao không thăm hỏi đệ?” Nam Cung Nỗ lon ton chạy lại hỏi.

“Đông Nỗ, cũng đã lớn như vậy sao, lại bắt tay đi.” Long Nhất cười hắc hắc đưa tay ra.

Nam Cung Nỗ cũng vươn tiểu thủ ra, đột nhiên tà nhãn khẽ nháy mắt với Nam Cung Hương Vân, trong lúc bắt lấy bàn tay Long Nhất, trong tay hắn đột nhiên thoát ra một cỗ lam quang nhàn nhạt.

Long Nhất trong lòng cười thầm, hắn sớm đã biết tiểu gia hỏa này là thủy hệ trung cấp ma pháp sư, cũng coi như là một pháp sư cấp thiên tài.

“A, lạnh quá, lạnh quá.” Nam Cung Nỗ hét lớn một tiếng hấp tấp rút vội tay về, trên tiểu thủ bất chợt bao phủ một lớp hàn sương.

“Đông Nỗ, làm sao mà không cẩn thận như vậy?” Long Nhất vẻ mặt quan tâm bước lại, thủ chưởng vuốt nhẹ lên bàn tay hắn, chân khí Ngạo thiên quyết tức thời hóa giải lớp hàn sương đó.

“Oa, tỷ phu, huynh thật lợi hại a.” Nam Cung Nỗ nhất thời sùng bái nhìn Long Nhất, hắn tịnh không rõ vì sao ma pháp bản thân lại phản phệ, nhưng dù sao hắn cũng biết nhất định là Long Nhất tạo thành.

Đông Phương Uyển là đại ma pháp sư, nhìn thấy biểu hiện của nhi tử, trong tâm tự nhiên kinh hỉ vạn phần, không ngờ được nhi tử lại tiến bộ to lớn như vậy, bà nói: “Vũ nhi, đừng trêu chọc tiểu Nỗ, hiện tại dẫn Hương Vân đi dạo vài vòng, mấy người lớn bọn ta có chút chuyện cần thảo luận.”

Long Nhất ứng tiếng, quay đầu nói: “Thế muội, đi nào.”

Nam Cung Hương Vân uyển chuyển đứng dậy, dáng vẻ thật sự rất giống một nàng thục nữ.

Long Nhất dẫn theo Nam Cung Hương Vân đi ra bên ngoài, mà Nam Cung Nỗ lúc này giống như một chiếc bóng theo sát phía sau. Nó còn chưa quên tam tỷ từng nói phải giáo huấn tỷ phu tương lai tựa hồ rất lợi hại này, trong lòng ẩn ước cảm giác được tam tỷ ắt hẳn đấu không lại hắn, mặc dù tam tỷ cũng vô cùng lợi hại.

Vừa ra khỏi đại sảnh, mới rồi Nam Cung Hương Vân còn bước từng bước nhỏ nhẹ thì đã ngay lập tức vươn người lên, chống nạnh nói: “Thật là buồn chết ta mà.” Nói xong ánh mắt xấu xa nhìn Long Nhất cao giọng quát: “Đồ rác rưởi, có dám đi theo bổn tiểu thư hay không?”

Long Nhất tươi cười nhìn Nam Cung Hương Vân, nữ nhi này cũng thật sự thú vị.

“Lão đại, có muốn đập bẹp gí nàng ta ra không?” Man Ngưu nghe thấy Nam Cung Hương Vân mắng người, mới chen thân lại, một đôi ngưu nhãn không chút khách khí trừng trừng nhìn nàng.

Nam Cung Hương Vân lập tức hô hấp trì trệ, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng cả lên, một cỗ sát khí âm lãnh huyết tính tức thời vây quanh nàng. Nàng thật không rõ, thoạt nhìn thú nhân này trông đơn giản hiền lành trên người sao lại có được thứ sát khí lăng lệ đầy huyết tinh như vậy. Phải biết là Man Ngưu dù sao đi nữa cũng đi theo Long Nhất cùng nhau kinh lịch qua chém giết huyết tinh vô tỉ, trên người sát khí tự nhiên nồng hậu vô bỉ, huống hồ tên to xác này lại không biết đường thu liễm.

“Tiểu hài tử nàng còn chưa hiểu chuyện, lượng thứ cho nàng ta đi.” Long Nhất hắc hắc cười nói, dựa vào tính khí Nam Cung Hương Vân mà châm chọc.

“Tây Môn Vũ, ngươi có dám một mình ngươi theo bổn tiểu thư hay không?” Nam Cung Hương Vân tức mình dậm chân một cái, xoay người về hướng hậu viện đi nhanh tới.

Long Nhất nhìn bước chân Nam Cung Hương Vân đi khệnh khạng, không khỏi nói thầm: “Thật không có chút tư vị của nữ nhân.” Quay người khoát tay hướng Man Ngưu cùng Tiểu Y nói: “Hai người các ngươi đợi ở đây, thiếu gia ta đi giáo huấn nương tử tương lai.”

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full