Long Nhất đang nằm trên bãi cỏ trong viện tử của mình, miệng ngậm một lá cỏ xanh dài, vừa ngâm nga một tiểu khúc không tên, vừa nhịp nhịp hai chân trên mặt đất. Ánh dương quang nhu hòa nhẹ nhàng chiếu lên người hắn. Tiểu Y an tĩnh ngồi ở bên cạnh, tay chống cằm không biết đang nghĩ cái gì, Man Ngưu thì ngồi ở chỗ xa xa một chút, lau đi lau lại Lục Ngọc Tài Quyết trong tay. Còn Lệ Thanh, tên tiểu tử này đại khái không biết hôm qua đã bị dính cái gì, hôm nay không ngờ đóng cửa không ra.
“A.” Long Nhất đột nhiên hét lên một tiếng phá tan bầu không khí an nhàn tĩnh lặng đó, ngồi bật dậy, tay chân vung vẩy trông rất bất nhã. “Đi thôi, chúng ta đến luyện binh trường xem nào.” Long nhất vừa đứng dậy, nghênh ngang ra khỏi viện tử.
Luyện binh trường nằm phía cực tây tại Đằng Long thành. Cuồng Long quân đoàn hiện đang đóng tại đó huấn luyện, còn Bạo Hùng dong binh đoàn do Hùng Bá chỉ huy cũng tạm thời được an bài tại đó. Long Nhất đi đến cửa binh doanh, quan sát một lúc, hài lòng gật gật đầu.
Doanh trại này phòng thủ thập phần nghiêm ngặt, trạm ngầm trạm nổi bố trí vô cùng xảo diệu hợp lý. Thủ vệ cầm binh khí sáng lấp lánh đầy sát khí.
Long Nhất không nói tiếng nào, dẫn Man Ngưu và Tiểu Y cùng tiến vào trong. Một hàng thủ vệ leng keng bày ra đao trận, một tên đầu mục chạy đến, nói: “Tây Môn nhị thiếu gia! Để tôi đi vào thông báo một tiếng, xin người đợi cho.”
“Thông báo cái rắm! Biết ta là ai mà còn dám cản ta, ngươi thật chán sống rồi!” Long Nhất liền nhíu mày, trừng mắt một cái, đưa tay đẩy tên đầu mục thủ vệ này.
Tên đầu mục cắn răng cắn lợi, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng cũng gắng nhẫn nại, giơ tay ra chắn trước mặt Long Nhất, nói: “Tây Môn nhị thiếu gia, người đừng làm khó tiểu nhân, đây là binh doanh trọng địa, xin thứ cho tiểu nhân tuyệt đối không dám để người qua.”
“Đắc tội với ta ngươi có biết sẽ thế nào không?” Long Nhất hắc hắc cười âm u nói.
“Quân lệnh như sơn. Cho dù tiểu nhân có chết cũng tuyệt đối không thể kháng lại quân lệnh.” Tên đầu mục này tự biết thủ đoạn của Tây Môn nhị thiếu gia, đắc tội với hắn chết là chuyện nhỏ, nhưng đáng sợ là hắn còn xả giận lên những người thân. Nhưng bất quá tên đầu mục từ nhỏ là cô nhi, vì thế cũng không sợ bị báo phục. Cùng lắm là chết chứ gì, nghĩ vậy hắn ưỡn ngực ngẩng đầu cao ngạo đối mắt với Long Nhất.
Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra cự kiếm, kề lên cần cổ của tên đầu mục. Những tên thủ vệ phía sau lập tức lao xao hẳn lên, tên nào cũng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Long Nhất, nhưng không có tên nào dám cả gan lên tiếng. Tên đầu mục quả thật rất cứng cỏi, tuy biểu hiện có chút sợ hãi, nhưng hoàn toàn không thốt ra tiếng nào. Gã ngẩng cao đầu rồi nhắm mắt lại.
“Ha ha ha! Tốt! Có cốt khí! Ngươi tên là gì?” Long Nhất thu hồi cự kiếm, mỉm cười vỗ vỗ vai tên đầu mục rồi hỏi.
Tên đầu mục mở hé mắt. Nhìn thấy biểu tình của Long Nhất như thế, trong lòng biết đã qua được một kiếp, nhanh chóng nói: “Tiểu nhân là tiểu đội trưởng đội hai doanh thứ ba Cuồng Long quân đoàn tên Nhiếp Tiểu Sơn.”
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Nhiếp Tiểu Sơn! Được! Ta nhớ ngươi rồi! Giờ tiến vào thông báo một tiếng đi.” Long Nhất cười nói. Cuồng Long quân đoàn quả nhiên danh bất hư truyền. Quân kỷ nghiêm khắc như vậy, thực lực chiến đấu rõ là không yếu. Tên tiểu đội trưởng Nhiếp Tiểu Sơn này cũng không tệ, ngày nào đó thu phục hắn mới được.
Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Sơn chạy trở về báo, có lệnh cho qua.
Ba người Long Nhất bắt đầu tiến vào. Vừa tiến vào đã thấy hàng hàng thạch ốc như rừng, thỉnh thoảng có tiểu đội sĩ binh có vũ trang tới lui tuần tra, xa xa truyền lại lớp lớp âm thanh của binh sĩ thao luyện, uy vũ hùng tráng, làm Long Nhất trong lòng rất là kích động.
Long Nhất gọi lại một đội sĩ binh, hỏi rõ vị trí hiện tại của Bạo Hùng dong binh đoàn.
Từ xa, Long Nhất thấy bên ngoài doanh trại của Bạo Hùng dong binh đoàn đứng đầy binh sĩ, tầng tầng lớp lớp thanh âm huyên náo truyền lại. Long Nhất lòng trầm xuống, không lẽ đám Hùng Bá phát sinh xung đột với người ta. Lúc tiến lại gần, Long Nhất phát hiện sự thật không phải như thế, bọn binh sĩ quây xung quanh mắt đều sáng rực lên, miệng chảy nước dãi tùm lum lộ ra nụ cười dâm đãng, vẻ mặt hừng hực xuân tình.
Long Nhất rướn người nhìn, mới phát hiện Hùng Bá đang chỉ huy Đại Hùng dong binh đoàn diễn tập đội hình. Lúc này Long Nhất mới biết tại sao Bạo Hùng Dong binh đoàn diễn tập mà lại có nhiều binh sĩ vây quanh như thế, đó là có nữ nhân. Có nữ chiến sĩ, có nữ pháp sư, mà còn có nhiều cô rất xinh đẹp. Bọn thanh niên ngày ngày bị quản tại binh doanh để thao luyện dương khí quá nặng, ngẩng đầu cúi đầu toàn là động vật giống đực, bây giờ thấy trong doanh tự nhiên lại có nữ nhân thì sao chịu được. Kết thúc buổi huấn luyện thì cả bọn vẻ mặt dâm đãng trâng tráo nhìn chằm chằm các cô không chớp mắt.
Xem ra yêu cầu sinh lý của binh sĩ cũng cần phải có biện pháp giải quyết đây. Ngày ngày năm chọi một thật là khó tiêu thụ, Long Nhất trong lòng mỉm cười ngẫm nghĩ.
“Mấy tên quỷ nhi tử các ngươi đứng ló ngó ở đây làm cái gì, nhanh nhanh lăn về.” Một tiếng gầm lớn đột nhiên truyền lại, vang vọng trong tai mỗi cá nhân. Bọn xưng là tối tinh duệ binh sĩ của Cuồng Long đế quốc giật mình một trận, tiếng hét vừa dứt là toàn bộ chuồn hết.
Long Nhất nhẹ nhàng xoay người, nhìn xa xa có một đội sĩ binh giáp trụ từ đầu tới chân. Hắn biết rằng đây chính là đội quân cảnh trong quân đội, thực lực cường hãn phi thường, từ tướng quân đến tiểu binh, gặp họ đều không dám phát tác.
Lúc này, tên đội trưởng ấy cũng liếc nhìn Long Nhất một cái, cái mục quang khinh bỉ ấy thật sự là quá quen thuộc. Đột nhiên, con ngươi Long Nhất co rút lại. Hắn đã nhớ ra, ngày đó kẻ đến Cấm Thiên giam ngục cứu hắn ra chính là tên gia hỏa này, cái kiểu nhìn khinh bỉ ấy thật sự nhìn một lần là không thể quên được.
Hùng Bá cũng đã thấy Long Nhất, hạ lệnh đình chỉ luyện tập, dẫn mấy trăm người tiến đến.
“Thuộc hạ Hùng Bá tham kiến thiếu gia.” Hùng Bá khom người nói. “Tham kiến thiếu gia.” Sau lưng vài trăm người cùng lúc đồng thanh cung kính hô lên.
Long Nhất phẩy tay, mỉm cười nói: “Các ngươi tiếp tục đi. Ta đi chào người quen cũ đã.”
Long Nhất nói rồi quay lại đi đến đội quân cảnh, đứng lại trước mặt tên đội trưởng, cười hắc hắc nói: “Chúng ta tính ra cũng là lão bằng hữu a.”
Trong mắt tên lĩnh đội lướt qua một tia kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng quay người định đi, hiển nhiên không muốn hoặc không thèm nói chuyện câu nào cùng Long Nhất.
Long Nhất nhíu mày, chân điểm nhẹ đuổi theo, bàn tay vỗ vào vai hắn. Tên đội trưởng mặc toàn thân giáp trụ nặng nề không ngờ lại linh hoạt né sang một bên, một đạo hàn quang đánh tới tay của Long Nhất, tốc độ nhanh vô bỉ, một điểm cũng không nương tay. Nếu là ở trên chiến trường, tên này đúng là một cỗ máy sát nhân thuộc vào loại cao cấp.
Long Nhất bàn tay không rút lại mà còn tiến tới, ngón tay như thiểm điện điểm lên thanh đao, chỉ nghe keng một tiếng, thân đao đang bổ tới bị chấn lệch đi.
Đội trưởng đội quân cảnh chấn động toàn thân, bị một cỗ lực lượng cường đại chấn lui hai bộ, tay phải cầm đao đau ê ẩm, không tránh khỏi run rẩy nhẹ. Lúc này hắn mới nhìn tên thanh niên trước mắt. Hai năm trước là một gã phế vật vắt mũi chưa sạch, thật không ngờ nổi hiện tại có thể tay không một chiêu bức hắn thối lui. Tuy là lúc công kích đã bảo lưu năm phần dư lực, nhưng vẫn làm hắn chấn kinh không ngớt.
Long Nhất cười, hướng về tên đội trưởng đội quân cảnh nói: “Ngạc nhiên hả? Hay là chúng ta tỉ thí một phen?”
Đội trưởng đội quân cảnh nhãn thần bắt đầu ngưng trọng, hai tay nắm đao hình thành tư thế chiến đấu, động tác của hắn đã có thể thay cho câu trả lời.
Mấy tên binh sĩ đội quân cảnh khác lập tức tản ra một bên, hơn nữa mấy binh sĩ bên cạnh đã chú ý tới Tây Môn nhị thiếu gia khiêu chiến vị đội trưởng đội quân cảnh quỷ thần cũng phải sợ, lập tức vô cùng hứng thú vây quanh. Trong quân ngũ tỷ thí thế này không phải là hiếm thấy, nhưng mà đối đầu ở cấp độ này thì thật hiếm có.
Tiên phát chế nhân, đội trưởng đội quân cảnh đứng đối diện Long Nhất vài giây, trầm hống một tiếng phát động công kích, trên đao phát ra một phiến đao ảnh, trong đạm lam đấu khí bất ngờ lộ ra màu huyết hồng, huyết tinh sát khí toát ra lập tức làm người ta rét tới tận xương.
“Phượng Hoàng đấu khí?” Long Nhất trong lòng thật sự giật mình.
Tên đội trưởng đội quân cảnh này xuất ra đấu khí có thuộc tính vô cùng giống với Phượng Hoàng đấu khí, nhưng hình như còn cao hơn Phượng Hoàng đấu khí một tầng, đặc biệt là còn tỏa ra huyết tinh chi khí nồng nặc làm người ta muốn nghẹt thở.
Long Nhất thân ảnh như gió cuốn tránh né, làm người nhìn hoa cả mắt. Lần lượt những đòn công kích của đội trưởng đội quân cảnh đánh vào khoảng không, không thể chạm tới nổi một góc chéo áo của Long Nhất.
Tên đội trưởng đội quân cảnh càng đánh càng hăng, Long Nhất trong lòng càng lúc càng giật mình. Tên gia hỏa này năng lực ứng biến thật kinh người, không ngờ có thể nhận ra được quy luật thân pháp của Long Nhất, trong lúc công còn biến hướng, suýt tí nữa là có thể chém tới Long Nhất.
Quan sát kỹ càng một hồi, Long Nhất khẳng định đấu khí của tên đội trưởng này có vài phần liên quan với Phượng Hoàng đấu khí. Hắn nhớ Phượng Hoàng đấu khí vốn ngàn năm trước là của Hỏa Diễm sơn trang, lẽ nào tên đội trưởng đội kỷ luật này là một mạch sót lại của Hỏa Diễm sơn trang?
Long Nhất bắt đầu phản kích, rút cự kiếm ra, vận khởi Cuồng Long đấu khí gia truyền. Cuồng Long đấu Phượng Hoàng, ai mạnh ai yếu đây?
Kết quả khỏi nhìn cũng biết, Long Nhất cho dù không dùng công pháp nào khác, nhưng chỉ bằng thực lực đại kiếm sư của hắn, đội trưởng đội quân cảnh vốn chỉ cấp kiếm sư tuyệt đối không phải là đối thủ.
Long Hình kiếm khí màu lam đậm gầm lên đánh tới hướng tên đội trưởng đội quân cảnh, công khí lăng lệ bức binh lính vây quanh xem lùi lại liên tục.
Điều khiến Long Nhất cảm thấy kỳ quái là, tên đội trưởng đội quân cảnh hoàn toàn không bị chấn bay về sau như hắn nghĩ, tuy có thảm hại, nhưng vẫn đứng vững ở đó.
Long Nhất nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nét cười thâm ý, cự kiếm trong tay bạo xuất thâm lam kiếm mang, trầm giọng gầm lên: “Xem Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm của ta.”
Cự kiếm của Long Nhất bắt đầu vũ động, chém liền mười tám nhát với tư thế khác nhau. Một con rồng lớn màu lam sẫm đột nhiên hình thành tại không trung, điên cuồng phóng với tốc độ thiểm điện về hướng đội trưởng đội quân cảnh. Những người đứng quanh xem đồng loạt giật mình. Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm trong truyền thuyết , năm đó khiến địch nhân nghe tiếng là đã kinh hồn bạt vía, không ngờ nay tái xuất hiện.
Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm nếu không đạt được cảnh giới đại kiếm sư thì không có khả năng thi triển, hơn nữa phải có khả năng khống chế vô bỉ với đấu khí của mình mới có thể thi triển được. Mà lần xuất hiện trước của Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm là do Tây Môn gia chủ đời trước, tức là gia gia của Tây Môn Vũ, thi triển.
Chỉ nghe oanh một tiếng, thân thể của đội trưởng đội quân cảnh bị đánh bay văng lên, lại nghe ầm một tiếng rơi xuống mặt đất. Mãi lâu sau, hắn mới có thể cố gắng đứng lên, vừa đứng vững, trên chiếc mũ sắt nặng nề chỉ hở ra cặp mắt đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, bang một cái vỡ thành bốn năm mảnh. Lúc này, toàn trường tĩnh lặng vô thanh, tựa hồ như cả gió cũng đã ngừng thổi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!