TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 387: Thánh vật dực nhân tộc

Âu Nhã Lạp mặc dù tâm tính đơn thuần, nhưng nàng không có ngu ngốc. Hơn nữa đối với bản thân cũng có nguyên tắc của mình. Dực nhân tộc cùng loài người đều giống nhau là có vật đính ước như vừa nói, hơn nữa đối với việc này vô cùng quan trọng. Nếu một nữ nhân đã nhận tín vật đính ước thì cả cuộc sống của mình đều giao cho người đó. Mà Âu Nhã Lạp đối với Long Nhất thì không có tí hảo cảm nào, thậm chí còn có chút chán ghét. Có thể do Long Nhất ngay từ đầu đã chiếm tiện nghi của nàng, hoặc là do trong tiềm thức cảm nhận được trên người Long Nhất có sự nguy hiểm.

Long Nhất vừa thấy vẻ mặt của Âu Nhã Lạp, trong lòng giật mình, hắn cười hắc hắc nói: “Chỉ là đùa với nàng thôi, thật sự là không thích hợp, vật này không phải tín vật đính ước, chỉ là một lễ vật bình thường. Hy vọng nàng tha thứ cho vừa rồi ta đã mạo phạm. Đối với thánh vật dực nhân tộc, ta nhất định sẽ đi tới quý tộc giải thích.”

Âu Nhã Lạp kinhg ngạc nhìn Long Nhất. Hắn nói ra những lời này khiến nàng có chút kinh ngạc. Thì ra người này cũng không phải chán ghét như vậy, chỉ là đôi lúc không biết đâu là sự thật. Nhưng vô luận thế nào thì nàng thực sự thích đóa hoa hồng bằng băng trong suốt trên tay Long Nhất. Nếu chỉ là lễ vật bình thường mà không phải tín vật đính ước thì nàng có thể miễn cưỡng nhận lấy nó.

Âu Nhã Lạp tiếp nhận đóa hoa hồng bằng băng, cảm thụ được hàn khí giá lạnh, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Hy vọng không lâu sau có thể nhìn thấy ngươi tại Hoành đoạn sơn mạch.” Âu Nhã Lạp nhìn bình minh bắt đầu lóe lên, phất tay xóa bỏ lĩnh vực, bốn gã dực nhân còn lại cũng khôi phục năng lực hành động. Những lời đối thoại của Long Nhất cùng Âu Nhã Lạp bọn họ tự nhiên đều nghe được, bởi vậy cũng không có nhiều lời liền cùng Âu Nhã Lạp sử dụng tật phong biến mất tại phía chân trời.

Long Nhất nhìn Phượng Hoàng gia chủ dáng vẻ vẫn đang có chút chật vật, lạnh lùng nói: “Phượng Hoàng gia chủ, ta nghĩ chúng ta cần phải bàn bạc một chút.”

“Ngươi theo ta vào đây đi.” Phượng Hoàng gia chủ gật gật đầu, nói xong liền xoay người bước vào một gian phòng, Long Nhất đi sát theo sau đó.

Hai người tiến vào gian phòng, Long Nhất thấy vết máu trên người Phượng Hoàng gia chủ đã khô, miệng vết thương mặc dù đã ngừng chảy máu nhưng không có hoàn toàn khép kín lại. Hắn bèn dùng cao cấp ma pháp trì dũ thuật trị thương.

“Cám ơn, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi vào tắm rửa thay đổi xiêm y một chút.” Phong Hoàng gia chủ thoáng nhìn Long Nhất, sau đó nhẹ nhàng nói.

Thanh âm chưa dứt, hai người đồng thời ngẩn ra. Khuôn mặt vốn ít khi cười của Phượng Hoàng gia chủ dường như nóng lên, còn Long Nhất ánh mắt thoáng chút mê ly nghĩ về cái gì đó, hiển nhiên là nhớ tới sự việc đêm qua, thật lãng mạn nhưng cũng lúng túng xấu hổ.

“Xú tiểu tử này, đương nhiên ở trước mặt ta lộ ra vẻ mặt như vậy.” Phượng Hoàng gia chủ thấy Long Nhất có chút phóng túng, nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi tức giận, cũng không nói thêm lời nào mà xoay người đi vào bên trong. Bên trong có một phòng tắm độc lập.

Long Nhất nhìn phía sau Phượng Hoàng gia chủ, bộ mông nhún nhảy theo bước đi khiến trong lòng hắn xao động không thôi. Trong đầu không khỏi hiện ra thân thể xích lõa kinh tâm động phách kia.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Khi thân ảnh Phượng Hoàng gia chủ biến mất khỏi tầm mắt Long Nhất, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, không thể có những suy nghĩ như vậy nữa. Đó là trượng mẫu nương của hắn a. Nhưng khi bên tai Long Nhất vang lên tiếng nước chảy thì trong đầu óc thanh tỉnh của hăn lại tràn đầy dâm ý. Cũng không biết có phải là Phượng Hoàng gia chủ quên bố trí kết giới cách âm hay không, như thế này không phải muốn làm cho người ta phạm tội?

Trong lòng Long Nhất vội niệm vài câu A di đà phật, mạnh mẽ chuyển suy nghĩ sang Vu sư dực nhân tộc xinh đẹp kia, hiệu quả thật là tốt. Đối với mỹ nữ hấp dẫn, xem ra chỉ có đem so với mỹ nữ hấp dẫn khác để làm đối trọng mới là cách đúng nhất.

“Dực nhân tộc ngàn năm trước cũng đã xuất hiện, không biết còn có bao nhiêu ngưu quỷ xà thần nào nữa xuất thế không, Thương Lan đại lục sợ rằng sẽ đại loạn.” Long Nhất lẩm bẩm nói, cũng không thể lôi kéo dực nhân tộc gia nhập trận doanh.

Nghĩ như vậy, Long Nhất chợt ngửi thấy một mùi thơm ngát, lấy lại tinh thần liền thấy Phượng Hoàng gia chủ tẳm rửa thay đổi xiêm y đi ra, trên người mang theo mùi hương thơm ngát, kích thích mê người.

“Phượng Hoàng gia chủ, ta muốn hỏi một chút, Phượng nhi bây giờ ở đâu?” Long Nhất nhìn Phượng Hoàng gia chủ hỏi.

“Phượng nhi? Xem ra ngươi còn có lương tâm, còn nhớ tới nó. Ta thấy thương xót cho nó.” Phượng Hoàng gia chủ sửng sốt một chút, sau đó có chút vui mừng nói. Bà vốn tưởng rằng việc đầu tiên Long Nhất mở miệng hỏi là sự việc của dực nhân tộc. Nhưng không nghĩ câu đầu tiên hắn hỏi là nơi ở của nữ nhi mình.

“Phượng nhi, nàng bây giờ như thế nào? Nàng bây giờ ở nơi nào?” Long Nhất vội hỏi. Hắn cũng không lo lắng Ngu Phượng có chuyện gì đó, nhìn vẻ mặt Phượng Hoàng gia chủ thì xem ra Ngu Phượng cũng không có sự tình gì nguy hiểm.

“Ngươi đã nhìn thấy phượng hoàng đấu khí nên cũng biết chúng ta đã tìm được bản sao của phượng hoàng đấu khí tại hỏa diễm sơn. Phượng nhi hiện tại đang ở tại hỏa diễm sơn tu luyện. Với thời gian, ta tin tưởng rằng khi nó xuất quan chắc chắn sẽ làm cho cả đại lục cảm thấy kinh diễm. Nó hoàn toàn có thể so sánh với truyền nhân của Băng cung.” Ngữ khí Phượng Hoàng gia chủ có chút tự hào, ánh mắt kích động.

Long Nhất ngẩn người, có thể so với truyền nhân của Băng cung? Truyền nhân của Băng cung là Vô Song đã đạt tới cảnh giới Pháp thần,theo ý tứ của Phượng Hoàng gia chủ chẳng phải Ngu Phượng sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm thần. Vậy phải tu luyện bao lâu, thời gian dài như vậy thì không được. Hắn sẽ vô cùng nhớ bảo bối Ngu Phượng của mình.

“Chỉ cần 35 năm, Phượng nhi nhất định có thể tu luyện thành công. Nếu nó không thành công thì không thể xuất quan. Để sớm được nhìn thấy ngươi, nó nhất định sẽ dốc toàn lực cố gắng.” Nhìn thấy nghi vấn trong lòng Long Nhất, Phượng Hoàng gia chủ lập tức trả lời. Bà đối với nữ nhi của mình có sự kỳ vọng rất cao. Bản thân là hậu duệ của hỏa thần, có cơ hội để vượt qua Băng cung, bà có thể bất chấp hết thảy.

“35 năm!” Long Nhất thất thanh hét lớn. Muốn hắn đợi 35 năm mới có thể nhìn thấy Ngu Phượng, hắn không thể chấp nhận điều này.

“35 năm như thoáng qua mà thôi, cũng không bao lâu các ngươi có thể gặp mặt.” Phượng Hoàng gia chủ lạnh nhạt nói. Bà mang trên vai gánh nặng của cả gia tộc, biết được vinh quang của Phượng hoàng gia tộc có thể được thực hiện bởi nữ nhi của mình thì rất lấy làm tự hào. Còn tình yêu của Long Nhất với nữ nhi mình cũng không có gì là quan trọng cả.

Long Nhất trợn tròn hai mắt nhìn, không biết Phượng Hoàng gia chủ là loại người gì nữa, vĩnh viễn luôn đặt lợi ích của gia tộc lên trước. Cũng không biết bà ta nghĩ như thế nào.

“Ta không quản được quá nhiều việc, cũng không muốn chờ đợi quá lâu như vậy. Sau khi kết thúc việc này ta sẽ tới hỏa diễm sơn đón nàng rời đi.” Long Nhất tức giận nói.

“Tùy ngươi thôi, chỉ cần ngươi có khả năng đưa nàng đi ta cũng không có ngăn cản.” Phượng Hoàng gia chủ mỉm cười nói.

“Tốt lắm, chuyện Phượng nhi tạm thời không đề cập tới. Đối với sự tình dực nhân tộc, ngươi phải cho ta một lời giải thích.” Long Nhất nhíu mày nói.

“Thánh vật của bọn họ là do ta lấy.” Phượng Hoàng gia chủ cũng không có vòng vo, trực tiếp nói.

Nguyên lại Phượng Hoàng gia chủ sau khi rời khỏi hỏa diệm sơn, trong một lần ngẫu nhiên cứu được một dực nhân. Ai nghĩ được dực nhân đó là nương tử của tộc trưởng dực nhân tộc. Lúc ấy tộc trưởng dực nhân tộc vô cùng cảm kích Phượng Hoàng gia chủ đã cứu mạng nương tử của hắn, nên phá lệ đưa nàng tới chỗ ở của dực nhân tộc. Chỉ có điều khi đi tới đó thì Phượng Hoàng gia chủ bị che mắt lại.

Phượng Hoàng gia chủ đối với dực nhân tộc đã từng xuất hiện ngàn năm trước thì vô cùng tò mò. Bà với sự tinh minh của người cầm đầu đã có lòng kết giao với họ, trở thành tri giao của nương tử dực nhân tộc trưởng. Thông qua tâm tình nói chuyện mà biết được rất nhiều sự tình của dực nhân tộc.

Vài ngày trước tại nghi thức tế tổ của dực nhân tộc, Phượng Hoàng gia chủ đã thấy được thánh vật của dực nhân tộc, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Cuối cùng sau khi đã đấu tranh tư tưởng, mất vô số tâm cơ mới lấy được tín nhiệm của dực nhân tộc. Trong một đêm tối trời bà đã lấy trộm thánh vật của dực nhân tộc, lại lợi dụng nương tử của tộc trưởng dực nhân tộc để trốn đi. Tiếp theo đó là luôn luôn phải trốn tránh cao thủ do dực nhân tộc phái ra.

“Rốt cục đó là bảo bối gì mà khiến cho gia chủ phải hao phí cơ mưu và thủ đoạn, không tiếc lợi dụng thiện ý của người khác vậy.” Long Nhất nghe xong liền nheo mắt hỏi, muốn hiểu được hành động của Phượng Hoàng gia chủ một cách thỏa đáng. Hắn luôn có nguyên tắc của mình.

“Phong thần thần bài.” Phượng Hoàng gia chủ thốt ra những lời kinh thiên động địa.

Long Nhất chấn động, đồng tử mở to. Đó là Phong thần thần bài? Khó trách Phượng Hoàng gia chủ không tiếc hết thảy muốn có được nó. Nếu đổi lại là một người khác thì cũng không thể nào thờ ơ được. Kẻ mang ngọc là có tội chính là đạo lý này.

“Không sai, đó chính là Phong thần thần bài, hình dáng so với Phượng hoàng ngọc của Phượng hoàng gia tộc chúng ta giống nhau như đúc, ngoại trừ màu sắc là bất đồng.” Phượng Hoàng gia chủ nói xong liền lấy từ không gian giới chỉ ra một khối ngọc bài xanh thẫm. Gió trong phòng nhất thời nổi lên, phong hệ ma pháp nguyên tố nồng đậm tràn ra.

Long Nhất mở to hai mắt, quả nhiên là Phong thần thần bài. Không nghĩ tới thánh vật của dực nhân tộc lại là Phong thần thần bài.

Phượng Hoàng gia chủ đưa Phong thần thần bài cho Long Nhất rồi nói: “Khối Phong thần thần bài này giao cho ngươi giữ, tránh cho ngươi đến lúc đó không thể đưa cho dực nhân tộc một câu trả lời thỏa đáng.”

“Cho ta?” Long Nhất nghi hoặc nói.

Phượng Hoàng gia chủ không có tức giận, nhìn Long Nhất đang trợn tròn mắt nói:”Phượng Hoàng ngọc Phượng nhi cũng đưa cho ngươi, cả Phượng hoàng gia tộc đều là của ngươi. Ta còn có cái gì mà không đưa được.”

Long Nhất cũng không khách khí, nhận lấy Phong thần thần bài, trong lòng không khỏi thầm than. Vốn trên người hắn có bốn khối thần bài, thêm khối phong thần thần bài này nữa là năm khối. Đáng tiếc là quang minh thần bài cùng hắc ám thần bài đã bị quang minh giáo hội cùng hắc ám giáo hội đoạt mất.

Đối với Phượng Hoàng gia chủ, Long Nhất cũng vô cùng cảm kích. Bà không tiếc công sức ăn trộm Phong thần thần bài từ chỗ dực nhân tộc, thế mà lại không chút do dự đưa cho hắn. Trượng mẫu nương này thật là tốt.

“Ngươi phải đi tới Á Đặc Tư An cùng Ngạo Nguyệt đế quốc khai chiến?” Phượng Hoàng gia chủ đột nhiên hỏi.

“Ta phải tới đó, không biết Phượng Hoàng gia chủ có muốn tới đó không?” Long Nhất gật gật đầu rồi hỏi.

“Hiện tại dực nhân tộc sẽ không tới tìm ta gây phiền toái nữa. Ta đã rời đi lâu như vậy, gia tộc còn có nhiều sự tình trọng yếu cần xử lý. Ngươi nếu phải đi, ta cũng không thể tiễn. Chỉ cần nhớ kỹ mọi việc phải cẩn thận, hy vọng ngươi biết nghĩ cho những nữ nhân bên ngươi để bọn họ ít phải lo lắng một chút, ai, nha đầu ngốc của ta … …” Phượng Hoàng gia chủ khẽ thở dài, xoay người không nói nữa, rõ ràng là hạ lệnh trục khách.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full