TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 471: Chân đích thị quang minh thần?

Đông Phương Khả Hinh cũng theo nhóm Thần thánh tế tự Khải Lâm quay về Quang Minh Tổng hội, hôm nay đã khôi phục lại dáng vẻ của một thánh nữ.

Khải Lâm cũng không dừng lại, vừa lên tiếng chào Đông Phương Khả Hinh vừa dẫn theo ba gã Hồng y tế tự còn lại vội vã rời đi.

"Khả Hinh, nàng chờ một chút" Long Nhất gọi Đông Phương Khả Hinh đã trở lại bình thường lại.

Đông Phương Khả Hinh bước chân cũng hơi chậm lại, nhưng cũng không dừng bước, nàng xoay người lạnh nhạt nhìn Long Nhất nói: "Chuyện gì?"

Long Nhất trong lòng thầm than, mặc dù Đông Phương Khả Hinh giả bộ không thèm để ý đến hắn, nhưng ở sâu trong mắt nàng đang che dấu sự bối rối, hắn kéo Nạp Lan Như Mộng đi lại nói: "Ta đi tìm Tra Nhĩ Tư thương lượng một chút, hai tiểu nha đầu này nhờ nàng giúp ta chăm sóc một chút".

"Tỷ phu…" Nạp Lan Như Mộng không tình nguyện kêu lên, nhưng liền khuất phục trước ánh mắt uy nghiêm của Long Nhất, hơi trề đôi môi nhỏ nhắn ra một chút.

Đông Phương Khả Hinh muốn từ chối, nhưng phát hiện bản thân đã không tự chủ được mà gật đầu, đành phải đưa tay ẵm cô nhỏ vào lòng, mà cô nhỏ này cũng không có cự tuyệt gì.

Trong lúc vô tình khi Đông Phương Khả Hinh ôm lấy Nữu nhi đã khẽ cọ sát vào bàn tay của Long Nhất, một cổ dòng điện nhỏ lập tức xuất hiện, tê tê ấm áp truyền đi toàn thân của nàng, sự ngọt ngào cùng thống khổ trong quá khứ đột nhiên ùa về, làm cho nàng cơ hồ không thể tự khống chế.

Đến khi Đông Phương Khả Hinh lấy lại tinh thần, Long Nhất đã đi nhanh vào trong Giáo đường, nhìn bóng dáng cứng cỏi như một ngọn núi, tựa hồ có thể chống đỡ cả thiên địa.

"Ta đang suy nghĩ cái gì vậy" Đông Phương Khả Hinh đột nhiên lắc đầu, mà bóng dáng của Long Nhất đã biến mất trước mắt, trong lòng tựa hồ có chút mất mác.

"Đừng nhìn nữa, tỷ phu ta đã đi rồi. Thích thì nói thích đi, lại còn che che dấu dấu, giả tạo!" Nạp Lan Như Mộng thấy ánh mắt của Đông Phương Khả Hinh, hừ một tiếng bĩu môi nói.

Đông Phương Khả Hinh mặt trắng bệch không còn chút máu, quay người dùng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn Nạp Lan Như Mộng, sắc nhọn nói: "Ai thích hắn? Ta mắt có bị mù mới đi thích hắn".

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nạp Lan Như Mộng hoảng sợ, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, nàng không ngờ Đông Phương Khả Hinh lại phản ứng lớn như vậy. Đợi khi nàng hồi thần lại mới sực nhớ mình không việc gì phải sợ nàng ta, không khỏi vươn cổ ngửa đầu hừ giọng nói: "Ngươi vốn mắt bị mù mà. Tự mình đi lừa gạt mình, cũng là phụ nữ ta mới nói với ngươi, Nữu nhi, đi với tỷ tỷ".

Nạp Lan Như Mộng nói xong tiến lên ôm lấy Nữu nhi, quay về phía Đông Phương Khả Hinh le lưỡi rồi xoay người rời khỏi Quang Minh Đại giáo đường.

Đông Phương Khả Hinh ánh mắt biến ảo, khẽ cắn môi đi theo. Vô luận là như thế nào, chuyện nàng đáp ứng với Long Nhất nhất định sẽ phải làm được.

"Giáo hoàng ở bên trong, Tây Môn thiếu gia mời vào" Tên tế tự dẫn Long Nhất đến tầng trên cùng của Quang Minh Giáo đường rồi nói, khẽ khom người thi lễ rồi lui xuống.

Đó là một cái cửa đá nguyên khối, cửa đá điêu khắc một số đồ hình về truyền thuyết của Giáo hội, thần ma quỷ quái trông rất sống động, Long Nhất biết tại tầng trên cùng của Đại giáo đường đều có thiết kế một căn phòng như vậy. Mặc dù thiết kế để cho Giáo hoàng ở nhưng tại sao phải thiết kế như vậy cũng không biết được.

Long Nhất đứng trước hồi lâu, rồi vươn tay từ từ đẩy cửa ra, một vầng sáng nhu hòa từ trong phòng hắt ra.

Đợi cánh cửa đá hoàn toàn mở ra, liền thấy Tra Nhĩ Tư đang phiêu diêu lơ lửng ở không trung, vầng sáng kia được phát ra từ người hắn, trong đó ẩn chứa Quang minh ma pháp nguyên tố cực kỳ lớn.

Long Nhất chậm rãi bước vào, cánh cửa đá phía sau tự động khép lại. Lúc này Tra Nhĩ Tư cũng mở mắt, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhu hòa, nếu không phải sớm đã biết hắn rất giỏi giả tạo gương mặt, sợ rằng Long Nhất cũng bị hắn qua mặt.

"Giáo hoàng tìm ta không biết là có chuyện gì? Chuyện thần vị truyền thừa ta cũng thật sự là không biết gì hơn" Long Nhất vừa đánh giá gian phòng vừa nói.

"Tìm ngươi đương nhiên là có chuyện, ngươi có phát giác gian phòng này có cái gì khác không?" Tra Nhĩ Tư bước tới hai bước. Nhìn kỹ long Nhất mà nói.

"Lĩnh vực sao?" Long Nhất nhún nhún vai vẻ mặt cũng không có mặn mà quan tâm gì mấy.

"Không phải lĩnh vực. Là thần vực" Tra Nhĩ Tư cười nói. Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào dây đai đang đeo.

"Thần vực? Thì sao?" Long Nhất nghe Tra Nhĩ Tư nói vậy, nhìn động tác của hắn. Tự nhiên có một loại cảm giác quái dị khó diễn tả được.

"Không sao, chỉ là muốn xem vài phần bản lãnh lôi thần truyền thừa của ngươi thôi" Tra Nhĩ Tư vừa nói xong, đột nhiên vung hai tay lên, không gian trong chớp mắt như ngưng đọng lại, trong phòng đột nhiên xuất hiện bốn đạo quang nhận (lưỡi đao ánh sáng) thật lớn, lóe ra ánh sáng chói mắt trong chớp mắt nhanh như điện đồng loạt đánh về phía Long Nhất.

Long Nhất kinh hãi, phát hiện bản thân hoàn toàn không thể động đậy, ngay cả lôi thần lĩnh vực của hắn cũng thi triển không được, chỉ có thể đứng ngây ra như miếng thịt mặc cho người ta mổ xẻ.

Trong lòng hắn mười phần rõ ràng, nếu bị bốn đạo siêu cấp quang nhận này đánh trúng thì không thể không bị xẻ làm năm mảnh.

Bốn đạo quang nhận cực lớn trong nháy mắt đã đến trước mắt, Long Nhất toàn thân căng thẳng, nghiến chặt răng, không ngờ Quang Minh Giáo hoàng lại có thực lực như thế này.

Ngay lúc này, Lôi thần Thần bài trong thức hải của Long Nhất xoay tròn kịch liệt, một đạo tia chớp màu vàng từ giữa mi tâm của Long Nhất hiện ra, cả người Long Nhất trong phút chốc xuất hiện ánh sáng bạc bao quanh, mà lúc này bốn đạo quang nhận kia mang theo uy lực thấu tận trời xanh đánh vào.

Thân hình Long Nhất đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân biến động, lục phủ ngũ tạng phảng như đồng thời xáo trộn, miệng thấy ngọt ngọt, liền phun ra một búng máu. Nhưng lập tức một luồng khí tức ấm áp lưu động toàn thân, vô số lôi hệ tinh linh ma pháp màu tím chạy loạn trong cơ thể, phảng phất như cả cơ thể được tạo thành từ lôi hệ tinh linh ma pháp nguyên tố.

Lực lượng mênh mông bắt đầu làn ngập toàn thân, mà giữa mi tâm Long Nhất ấn ký hình tia chớp tỏa ra ánh sáng ngọc, đó là một loại cảm giác như nắm cả đất trời, làm cho Long Nhất muốn thống khoái mà rít gào.

Đợi đến khi ánh sáng bạc trên người Long Nhất thu lại, hắn mới ngạc nhiên phát hiện trên người mình xuất hiện thêm một bộ áo giáp màu tím, cảm giác rất thật, ở trên có hoa văn thần bí, tràn đầy năng lượng lôi điện cuồng bạo, không thể không nói Long Nhất mơ cũng không nghĩ ra lại có thể mặc vào lôi thần khải giáp như vậy, mặc dù chỉ mới là giáp che ngực, nhưng cũng đủ để làm cho Long Nhất mừng như điên không cách nào diễn tả được.

Tra Nhĩ Tư nhìn lôi thần giáp trên người Long Nhất, trong mắt lại đột ngột hiện ra vẻ thương cảm, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ.

"Đừng đắc ý quá sớm, tư chất của ngươi mặc dù vô cùng tốt, nhưng với năng lực của ngươi hiện nay vẫn chưa đủ để mặc lôi thần chiến giáp, giáp ngực này chỉ là vì nguy cơ trước mắt mà hiện ra cứu ngươi một mạng mà thôi" Tra Nhĩ Tư thấy Long Nhất từ trong hưng phấn mà hồi thần lại, không khỏi hắt cho một bát nước lạnh.

Tựa hồ ứng nghiệm lời Tra Nhĩ Tư nói, ấn ký hình tinh chớp giữa mi tâm của Long bắt đầu nhạt đi, mà lôi thần chiến giáp trên người Long Nhất cũng đột nhiên ẩn vào trong cơ thể.

Long Nhất cảm giác được lực lượng mà lôi thần giáp mang đến cũng theo đó mà biến mất, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, khi hắn có được một lực lượng mạnh đến như thế thì hắn làm sao mà cam tâm để cho nó cứ thế mà biến mất như vậy chứ? Đó chính là lực lượng của thần, hắn vốn tưởng rằng hắn đã biết được lực lượng cực mạnh trên thế giới này, như là Kiếm thần, Ppháp thần còn có Tam đầu ma long, nhưng trước mặt loại lực lượng này quả thật rất nhỏ nhoi.

"Một ngày nào đó, ta nhất định phải hoàn toàn sở hữu được lôi thần chiến giáp này" Long Nhất từ trong mất mát âm thầm thề, từ nay về sau mục tiêu của hắn lại tiến lên thêm được một bước nữa.

Không lâu sau, Long Nhất đã thu lại tâm tình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tra Nhĩ Tư, trong mắt lóe lên một tia sang kỳ dị, hắn cười hỏi: "Ngươi không phải là Tra Nhĩ Tư, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi bây giờ mới phát giác ra? Có phải là hơi ngốc nghếch quá không?" Tra Nhĩ Tư cười vang nói.

"Để ta đoán xem thân phận của ngươi, không phải là Quang Minh thần trong truyền thuyết chứ?" Long Nhất vừa đi đến trước mặt Tra Nhĩ Tư vừa cười hỏi, tuy không phải là chắc chắn mười phần, nhưng hết tám phần có thể là Quang Minh thần.

"Ngươi nói sao?" Tra Nhĩ Tư nở nụ cười, có lẽ lúc này hẳn là phải xưng Quang Minh thần mới đúng.

"Thật vất vả tìm tới tìm được một người để hỏi chuyện, vậy lôi thần hắc ám thần nói ra ta cũng hồ đồ, người có thể nói rõ cho ta biết được không" Long Nhất vừa đi tới hai bước vừa nói, hắn thật sự rất muốn biết thần giới là ở nơi nào? Thế giới này rốt cuộc là làm sao mà tạo thành? Thất đại chủ thần của thần giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Quang Minh thần lóe lên, lắc đầu cười khổ nói: "Không cho ngươi biết là tự có đạo lý trong đó, ngươi sau này sẽ hiểu rõ thôi, thần lực của ta tồn tại cũng không được bao lâu nữa, cũng sẽ rời khỏi thân thể của Tra Nhĩ Tư, ta cũng có chút động tay động chân đối với ký ức của hắn, mười năm tới hắn cũng không thể xuất hiện trước mắt mọi người, người hãy tự lo cho tốt đi".

"Ồ, ngươi không nói cho ta biết thì ta làm sao mà giúp được các người, ngươi không nói ta cứ tự làm, không chừng lại phá hỏng việc thần giới của các người" Long Nhất buồn bực uy hiếp nói.

"Ngươi đang ở trong đó, có một số việc ngươi cũng không thể làm theo ý mình được" Tra Nhĩ Tư cười nói, đưa ta khẽ rẽ tóc về phía sau.

Long Nhất đồng tử bỗng nhiên phóng lớn, vẻ mặt kinh ngạc, động tác này cũng quá nữ tính, không lẽ Quang Minh thần lại là pede sao? Hay là Quang Minh thần vốn là phụ nữ.

Tra Nhĩ Tư thấy vẻ mặt của Long Nhất, cũng nhận ra động tác của mình không ổn, vội vàng đưa tay xuống.

Nhưng ngay lúc này, trong thức hải của Long Nhất đột nhiên rúng động, một đạo xoáy nước ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trong đó, chấn động này, tựa hồ làm cho cả không khí trong căn phòng chấn động theo, một đạo ánh sáng trắng từ trong người Tra Nhĩ Tư bay ra, trong nháy mắt chui vào mi tâm của Long Nhất.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full