Lưu Ly nao nao, rất nhanh liền cảm giác được khí tức của hải dương kết giới châu trên người Nạp Lan Như Mộng, bắt đầu nhớ tới đứa bé gái năm đó đã cứu nàng trên bãi biển, vì muốn báo đáp nên đã dùng hải dương kết giới châu nhập vào thể nội của nàng ta, hơn nữa còn xóa đi đoạn ký ức đó của nàng ta.
Nhớ kỹ lúc trước Long Nhất từng đề cập qua với nàng thân phận của đứa bé gái kia, chỉ là năm tháng thấm thoát thoi đưa, đứa bé gái lúc trước cũng đã trưởng thành thành một thiếu nữ rồi, chỉ là là trong đôi mắt vẫn lưu lại vẻ thiện lương cùng cơ trí lúc trước.
"Tỷ là lần đầu tới Thương Nguyệt thành, đương nhiên là chưa từng gặp qua muội” Lưu Ly tự mình không muốn nói ra sự thật, nhưng cảm giác đối với Nạp Lan Như Mộng bỗng trở nên thân thiết.
"Thật sao? Thế thì thật kỳ quái, muội luôn cảm giác được dường như đã gặp tỷ tỷ ở đâu đó” Nạp Lan Như Mộng nghiêng đầu, có chút thất vọng nói.
"Muội không phải là trong giấc mộng gặp qua Lưu Ly chứ” Long Nhất cười cười búng cái mũi nhỏ của Lưu Ly.
Lưu Ly kêu lên một tiếng, đang muốn kháng nghị, nhưng đột nhiên run người, hô lớn: ”Không sai, chắc là trong giấc mộng, muội chắc là đã từng gặp qua tỷ tỷ trong mộng”.
Long Nhất có chút buồn cười, nói: ”Tốt, không ồn ào nữa, chúng ta mua cho Lưu Ly một chút đồ rồi đi dùng bữa trưa”.
"Tỷ phu, muội không có nói đùa, đã nhiều lần muội nằm mơ thấy vị tỷ tỷ này, mặc dù diện mạo có chút mơ hồ, nhưng muội khẳng định không có sai, ngoài ra vị tỷ tỷ này, bên cạnh còn có một a di tóc xanh đi theo nữa” Nạp Lan Như Mộng vội vàng giải thích, có thể nàng ta không nói dối.
Long Nhất cùng Lưu Ly hai mắt nhìn nhau một cái, lần này có thể tin Nạp Lan Như Mộng không có nói dối, nghĩ tới có thể lúc ấy Bích Phỉ dùng tinh thần pháp thuật xóa đi ký ức của Nạp Lan Như Mộng nhưng không triệt để.
"Được rồi, đã tin muội rồi còn không được sao? Nếu đã gặp Lưu Ly trong mộng, có thể nói tỷ muội hai người có duyên, bây giờ giúp Lưu Ly mua y phục. Muội tới tham khảo xem sao” Long Nhất cười nói.
"Được đó…” Nạp Lan Như Mộng vui vẻ nói, nắm lấy tay Lưu Ly.
Đầu tiên đương nhiên là giúp Lưu Ly chọn lựa hai bộ nội y, Long Nhất lúc này phát hiện ra để cho nha đầu Nạp Lan Như Mộng làm tham mưu quả thật là thất sách, tiêu chuẩn của tiểu nha đầu này cùng với tiêu chuẩn dâm ô của Long Nhất tự nhiên khác nhau một trời một vực, quá trình này thật sự là cực kỳ buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Sau đó lại tới tiệm khác mua một đống quần áo, nữ nhân dạo chơi mua sắm quả thật là tinh lực sung mãn, mặc dù trời đang nóng, nhưng vẫn rất hứng trí, Nạp Lan Như Mộng thì không nói làm gì, tiểu nha đầu này chỉ là tinh lực quá dồi dào. Nhưng Lưu Ly là lần đầu tiên tới thành thị của loài nhân loại, hơn nữa còn có Nạp Lan Như Mộng đi bên cạnh giảng giải không ngừng. Nhất thời cũng không biết mệt mỏi là gì.
Đông Phương Khả Hinh vẫn đi sau Long Nhất, chỉ là không nói một tiếng nào. Nàng không biết vì sao lại muốn nghe Long Nhất nói chuyện, tim nàng căn bản không hề nghe lời chính nàng, muốn bỏ đi nhưng lại từng bước từng bước vướng vào cơn lốc ăn mòn tâm can này, con tim tại lúc này đang đập thình thịch, làm cho nàng không khỏi chán ghét chính bản thân mình.
Nạp Lan Như Mộng lúc đầu còn có thể bận tâm đến Đông Phương Khả Hinh, thỉnh thoảng lại nói với nàng mấy câu, nhưng lúc sau thấy Đông Phương Khả Hinh không thèm trả lời mình cũng cảm thấy không thú vị gì nữa. Chuyên tâm vui vẻ cùng Lưu Ly thăm thú phố phường.
Mãi cho đến trưa, sức nóng đã đạt tới cực hạn, Nạp Lan Như Mộng bắt đầy xoa xoa bụng. Bắt chước ngữ khí của Nữu Nhi nói với Long Nhất: ”Tỷ phu, đói…”
Nữu Nhi đang ngủ say trong lòng Long Nhất vừa nghe thấy câu này cũng lập tức tỉnh dậy như phản xạ, bắt đầu dụi dụi mắt giọng trẻ con nói: “Tỷ phu, đói…”
Nhất thời Nạp Lan Như Mộng và Lưu Ly đều cười khanh khách không ngừng, đoàn người cười cưới nói nói hướng Minh Nguyệt tửu lâu đi tới, chỉ có Đông Phương Khả Hinh vẫn im lặng đi phía sau, cảm giác thấy mình và bọn họ không cách nào hòa hợp được.
Vừa hay là ở Minh Nguyệt tửu lâu có trang bị ma pháp khí làm mát, vừa tiến vào đã cảm thấy khí lạnh mát mẻ tràn ngập khắp căn phòng, lại uống thêm một trén chà giải nhiệt mát lạnh, nhất thời cảm thấy như ở trên thiên đường.
Thức ăn vừa mới đặt lên bàn, Long Nhất liềm kiếm cớ đi ra khỏi phòng.
“Thiếu chủ, đây là tin tức mới nhất từ Á Đặc Tư An Na truyền tới, còn đây là tin tức từ Đằng Long thành truyền tới” Trong mật thất của Minh Nguyệt tửu lâu, chưởng quỹ cung kính dâng lên Long Nhất hai ống trúc đã phong ấn.
Long Nhất tiện tay giải trừ phong ấn, từ trong ống trúc lấy ra hai lá thư, thần tình đột nhiên vui mừng cũng đột nhiên lo lắng, tay hắn rung lên, hai lá thư lập tức biến thành khói bụi.
Phong thư mật báo đầu tiên, viết rằng đã thắng lớn tại Á Đặc Tư An Na, liên quân hai nước được Địa tinh tộc giúp đỡ đã luồn ra sau lưng thủ vệ quân của Ngạo Nguyệt đế quốc mà tấn công, phòng tuyến thứ ba đã bị phá nát, danh tướng của Ngạo Nguyệt đế quốc đã tự vẫn để bào toàn danh dự. Mà lúc này liên quân hai nước đang càn quét bên trong Ngạo Nguyệt đế quốc, quân lính đang bao vậy Băng Phong thành - Thủ đô của Ngạo Nguyệt đế quốc.
Tin tức này chính là tin vui nhất mà mấy tháng nay Long Nhất nghe được, cuộc chiến dai dẳng tại phòng tuyến Á Đặc Tư An Na cuối cùng cũng đã thắng lợi rồi, mặc dù tổn thất không phải là nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn đáng, bởi vì sau khi Á Đặc Tư An Na bị phá, Ngạo Nguyệt đế quốc căn bản có thể coi như đã tới đường cùng.
Nhưng khi Long Nhất xem tin tức từ Đằng Long thành truyền tới liền không thể cao hứng nổi nữa, tranh đấu giữa Tây Môn gia tộc với hoàng tộc Long thị đã tới mức cực kỳ nghiêm trọng, hết thảy những sự ngụy trang đều đã bị loại bỏ, chỉ còn lại cuộc tranh đấu trần trụi giữa hai bên, hai bên đều không từ thủ đoạn chèn ép đối phương, nhất thời như gà bay chó nhảy, cục thế cực kỳ khẩn trương.
Tin tức trọng yếu nhất từ phong thư biết được là lúc này Hoàng đế Long Chiến của Cuồng Long đế quốc đã gần như sắp thoái vị, toàn bộ công việc đều giao Long Ưng toàn quyền xử lý, mà theo tin tức đáng tin cậy từ nhân viên tình báo của Thiên Võng, Long Ưng đã thay Long Chiến truyền đạt ý chỉ phải đưa quân đội đang chinh chiến tại Ngạo Nguyệt đế quốc trở về.
Tuy nói Cuồng Long quân đoàn đã âm thầm trở thành lực lượng của Tây Môn gia tộc, có thể không bị khống chế, nhưng trong vài quân đoàn lớn ảnh hưởng của Tây Môn gia tộc thật sự không lớn, hơn nữa bên ngoài đã xuất hiện nhiều lời đồn thổi bất lợi đối với Tây Môn gia tộc, chỉ trích Tây Môn gia tộc muốn tước quyền đoạt vị, thiên lý bất dung, nếu như Tây Môn gia tộc không tuân lệnh thì Long Chiến liền nắm đằng chuôi. Muốn đoạt vị cần có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, một khi đã để mất nhân tâm thì đại sự khó thành.
Huống hồ Long Nhất vẫn cảm thấy được chỗ không bình thường sau việc Long Chiến thoái lui tĩnh dưỡng, mặc dù hắn tự xưng long thể bất an, nhưng Long Nhất biết Long Chiến vẫn luôn luôn khỏe mạnh, sống thêm khoảng năm sáu chục năm nữa cũng không thành vấn đề, việc Long Chiến tĩnh dưỡng có ẩn chứa âm mưu nào hay không?
Suy nghĩ một hồi lâu, Long Nhất lắc lắc đầu than nhẹ một tiếng, xem ra đã tới lúc rời khỏi Thượng Nguyệt thành rồi, cục thế trước mắt đã không còn để cho hắn ở đây nhàn nhã vui chơi được nữa.
Quay trở về phòng, Long Nhất đã khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, nóng lòng thì nóng lòng, mâm rượu thịt này vẫn rất ngon.
Cơm no rượu say, Long Nhất liền cùng Lưu Ly và Nạp Lan Như Mộng trở về hoàng cung, có chút việc hắn phải bàn giao cho Nạp Lan Như Nguyệt, trong lòng cũng đã đại khái có vài tính toán.
"Biểu… biểu ca” Lúc chia tay, Đông Phương Khả Hinh nhìn theo bóng dáng của Long Nhất, cắn răng kêu một tiếng.
Long Nhất kinh ngạc xoay người lại, lập tức cười cười nói: ”Có chuyện gì sao?”
Đông Phương Khả Hinh run sợ một lúc lâu, thần tình phức tạp từ từ bình tĩnh trở lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, bình tình nói: ”Không có việc gì cả. Chỉ là muốn chứng minh một việc”.
Long Nhất khẽ nhíu mày, cười nói: ”Thế kết luận thế nào?”
"Kết luận... muội tự mình biết là đủ rồi” Đông Phương Khả Hinh dường như là có chút thanh thản, ánh mắt đau khổ bất bình đã biến mất, nàng vẫy vẫy tay, thân hình bay vút về phía chân trời. Thế rốt cục là nàng đã thông suốt việc gì? Việc này chỉ có nàng tự mình biết.
Vừa vào tới hoàng cung, Nạp Lan Như Mông lại kéo Lưu Ly đi thăm thú khắp nơi, còn Long Nhất thì ôm Nữu Nhi hướng tới tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt mà đi tới.
Nạp Lan Như Nguyệt không có ở trong phòng, nghĩ tới thì chắc vẫn còn đang bận bịu ở trong thư phòng, từ lúc lên làm Nữ hoàng, nàng thường xuyên phải thức đêm để xử lý chính sự. Bởi vì bộ luật mới của Nạp Lan đế quốc vừa mới được ban hành, loạn lạc vừa mới bình ổn, công việc phải xử lý thật sự là rất nhiều.
Long Nhất ôm Nữu Nhi ăn uống đầy đủ đã ngủ say đặt lên giường, rồi thẳng hướng thư phòng của Nạp Lan Như Nguyệt đi tới.
Nhẹ nhàng mở cửa thư phòng, liền nhìn thấy Nạp Lan Như Nguyệt mặc trang phục Nữ hoàng hoa lệ đang tập trung tinh thần xử lý đống tấu chương cao như núi, vẻ mặt có chút tiều tụy, con ngươi có chút đỏ ửng, nghĩ đến mấy ngay này nàng hẳn rất là mệt mỏi rồi.
Long Nhất bất giác có chút áy náy, hắn tự mình nghĩ lại, giang sơn này là của hắn, nhưng hắn lại mang toàn bộ công việc đặt lên tay nàng.
Long Nhất thân hình chợt lóe, không chút tiếng động tới sau lưng Nạp Lan Như Nguyệt, tay bắt đầu vuốt ve đầu nàng
Vừa mới tiếp xúc, thân thể Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên căng thẳng, nhưng liền lập tức trầm lại, bởi vì nàng đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc làm cho nàng an tâm.
“Rất mệt phải không?” Long Nhất ôn nhu nói, tay dùng nội lực xoa bóp đầu nàng, công việc trước mắt cũng là nữ nhân hắn vì hắn mà làm.
Nạp Lan Như Nguyệt nhắm hai mắt lại, đầu dựa vào ***g ngực Long Nhất hưởng thụ sự ôn nhu của hắn, khẽ hừ khẽ một tiếng xem như trả lời, trước mặt Long Nhất, nàng không có gì phải che dấu.
"Thế có oán trách phu quân không?” Long Nhất hỏi, cúi xuông đặt một nụ hôn lên môi Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt lắc đầu, nói: ”Là thiếp cam tâm tình nguyện, Nạp Lan đế quốc là nơi thiếp lớn lên, thiếp rất muốn vì nó mà điều hành thật tốt, để cho bá tánh có thể hưởng thụ một cuộc sống sung túc no đủ”.
Long Nhất ôn nhu cười một cái, bàn tay vuốt xuống cổ Nạp Lan Như Nguyệt, hôn nhẹ vào bên tai nàng, nhẹ giọng cười nói: “Nhưng hiện tại đế quốc này đã là của ta, nàng không cảm thấy oán hận chứ?”
“Chình bởi vì đã là quốc gia của chàng nên càng cần phải điều hành nó cho tốt, được rồi, chàng có việc muốn nói với thiếp phải không?” Nạp Lan Như Nguyệt cũng là người rất nhạy cảm, ý thức được Long Nhất có chút không giống mọi khi.
"Ta nghĩ mấy ngày tới ta sẽ rời khỏi Thượng Nguyệt thành…” Long Nhất nhẹ giọng nói.
Thân thể Nạp Lan Như Nguyệt tức thời cứng lại, có chút bàng hoàng xoay người lại nhìn Long Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!