Chứng kiến ánh mắt cổ vũ của Long Nhất, Phong Linh sắp xếp câu chữ một chút rồi nói: “Nếu không có cái bẫy này mà chỉ có đoạn sau thì đây hoàn toàn là một diệu kế. Nhưng lúc bắt đầu để cho phu quân cùng Khinh Vụ và Phiêu Tuyết gặp nhau thật sự là sai lầm. Nếu như đúng là Long Chiến tính toán kế hoạch này, sau đó lại để cho thất bại, chẳng lẽ chỉ để Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết tiến hành ám sát không thôi sao?
Long Nhất gật đầu ý bảo Phong Linh tiếp tục nói.
“Ta có một loại cảm giác, đây chính là mưu đồ người nào đó cố ý để phu quân biết kết cục này. Người đó cố ý để cho phu quân biết được Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết kỳ thật đã bị khống chế tới ám sát, nhưng rốt cục có dụng ý gì thì ta cũng không biết.” Phong Linh liền nói.
“Nhưng mà phu quân bây giờ mới biết Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết bị Hắc ám luyện hồn thuật khống chế. Chỉ cần giải trừ hắc ám luyện hồn thuật này không phải việc gì cũng biết sao?” Nam Cung Hương Vân liền hỏi.
Long Nhất mỉm cười nói: “Kỳ thật ta cũng có cảm giác giống Phong Linh, vô luận là Long Chiến hay quân sư sau lưng hắn đều là người thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy chắc chắn còn có hậu chiêu, về phần đó là cái gì thì chúng ta phải đợi.”
Trong sương phòng tao nhã, hai cô gái xinh đẹp loã thể đang ngồi trên giường, toàn thân tỏa ra hắc vụ nhàn nhạt. Thân thể tuyệt mỹ mông lung, như ẩn như hiện, có lẽ người có khả năng kiếm chế kém sẽ phải phun huyết tại chỗ khi nhìn thấy cảnh này.
Long Nhất đặt tay sau gáy hai nàng, hai mắt nhắm lại, trên trán hiện lên nếp nhăn. Hắc ám khí tức trong cơ thể hai nữ nhân này có chút kỳ quái, bức xuất ra ngoài không ngờ lại tự động hấp thu lại, thật là vô cùng kỳ quái.
Tuy nhiên điều này cũng không làm khó Long Nhất. Bởi vì Long Nhất có Nữu Nhi.
Lúc này Nữu Nhi đang ngồi đối diện với Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết, chớp hai mắt thật to nhìn hắc vụ tụ lại nồng đậm trên người các nàng. Khi chúng đã đạt đến độ dầy nhất định thì Nữu Nhi liền mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hắc vụ ngay lập tức như nước lũ chui vào trong miệng, sau đó lại ngỏng cổ bắt đầu chờ đợi. Phảng phất như hắc vụ này là mỹ vị hiếm có trên thế gian.
Thể chất Nữu Nhi cực kỳ đặc thù, tại Lôi Thần cấm khu nọ, tam đầu ma long bị thôn phệ long thể, phàm là năng lượng gì đó nó đều thích. Hơn nữa thân thể có hắc ám thuộc tính nên năng lượng của hắc ám hệ là thích nhất. Nhìn bộ dạng chảy nước miếng của nó cũng đủ biết.
Bị Nữu Nhi hút như thế mấy lần, Long Nhất thu công đứng lên, trên trán hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt biểu lộ sự hạnh phúc. Hắc ám năng lượng trong ý thức hải của hai nha đầu này đã bị rửa sạch gần hết. Ý thức bản thân cũng dần khôi phục, còn một ít hắc ám năng lượng hoàn toàn có thể bị các nàng tự luyện hóa.
“Cha, Nữu Nhi còn muốn nữa.” Nữu Nhi thấy ngày hôm này trôi qua rất nhanh, không khỏi làm nũng trong lòng Long Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Long Nhất trợn mắt nhìn. Chính mình sớm muộn gì cũng bị nha đầu kia ăn mất. Hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra một địa hạch ma thú cấp A đưa cho Nữu Nhi, vỗ vỗ vào đầu bảo nó đi ra ngoài chơi với Tiểu Thục Hiền.
Có được linh thực, Nữu Nhi cũng không hề quấn lấy Long Nhất, chạy đi tìm Tiểu Thục Hiền.
Long Nhất lấy cái áo ngủ bằng gấm phủ lên người Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết, che bớt đi xuân quang, sau đó ngồi ở trong phòng, chậm rãi nâng chén trà xanh lên. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua hai nàng, bộ dạng trầm ngâm.
“Tên quân sư kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này không thể lại đơn giản như vậy?” Long Nhất lắc đầu lẩm bẩm nói, chén trè trong tay vừa buông xuống lại cầm lên. Hiển nhiên vấn đề này khiến hắn suy nghĩ trong lòng.
Thực lực Long Nhất lúc này tại Thương Lan đại lục đã là cao thủ tuyệt đỉnh. Quân sư kia muốn đối phó với Tây Môn gia tộc, không lý nào lại không nghiên cứu về mình. Chẳng lẽ hắn thật sự tin nhiều Phá ma thứ như vậy có thể giết được mình sao? Vậy hắn biết rõ không thể giết được mình mà vẫn cho Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết đi động thủ với mình. Chẳng những Phá ma thứ trân quý như vậy rời vào tay mình mà còn trả lại Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết cho mình. Như vậy không phải là ngốc sao?
“Không lẽ … …” Long Nhất hơi trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết đang nằm trên giường, than nhẹ một tiếng, sẽ không phải như mình nghĩ chứ.
Ngay lúc này Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết đang hôn mê đột nhiên máy động mi mắt, chậm rãi mở mắt ra.
“Đây là đâu a?” Khinh Vụ tỉnh táo đầu tiên, nhìn Phiêu Tuyết đang nằm ở bên cạnh nghi hoặc hỏi một câu. Đột nhiên thần sắc nàng đại biến, ngồi dậy hoảng loạn kêu to: “Ngọc Tả, Ngọc Tả … …”
Khinh Vụ vừa quay đầu lại nhìn thấy Long Nhất đi tới, chẳng biết vì sao lệ rơi đầy mặt.
Lúc này Phiêu Tuyết cũng đã tỉnh lại, cùng Khinh Vụ nhìn nhau, đồng thời rơi nước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất càng ngày càng gần, tựa hồ không dám tin đó là sự thật.
“Thiếu chủ, ta… …chúng ta không phải đang mơ chứ.” Khinh Vụ thì thào, đưa tay nhéo mình để tự kiểm tra, phát hiện có cảm giác.
Hai nàng cơ hồ đồng thời nhảy lên, quỳ trên giường, run giọng nói: “Tham kiến thiếu chủ.”
Long Nhất ngồi xuống mép giường, lấy chăn phủ lên hai nàng rồi nói: “Các người mới tỉnh lại, không cần phải đa lễ.”
“Thiếu chủ, hương lâu còn có Ngọc Tả… …Ngọc Tả nàng… …ô… …” Khinh Vụ không nói được nữa, đột nhiên khóc rống lên.
Khinh Vụ vừa khóc, nhất thời cũng khiến Phiêu Tuyết khóc theo, nước mắt rơi xuống, chỉ chốc lát đã khiến áo ngủ bằng gấm ướt một mảng lớn.
Long Nhất nhớ lại Ngọc tỷ nọ, trong lòng không khỏi đau xót, than nhẹ một tiếng rồi ôm hai người vào trong lòng.
“Thiếu chủ, Ngọc tỷ đã chết, nàng đã chết. Đều bởi vì cứu chúng ta, là chúng ta hại chết nàng, ô ô… …” Phiêu Tuyết trong lòng Long Nhất thổn thức tự trách mình.
Long Nhất ôn nhu an ủi, hai tay vỗ nhẹ lên lưng hai nàng. Hắn có thể cảm nhận được hai nàng thật sự đau khổ. Hai người có thể nói là được nâng đỡ bởi Ngọc Châu, cũng chính là nàng đưa hai người gia nhập Thiên Võng. Mặc dù Ngọc Châu không lớn hơn hai nàng bao nhiêu nhưng mà tình cảm của hai nàng dành cho Ngọc Châu còn hơn tình cảm dành cho tỷ tỷ, mà giống như là mẫu thân.
Nhớ tới vừa rồi còn mới hoài nghi các nàng, Long Nhất tự cười chế giễu. Bộ dạng hai người các nàng như thế, nhìn thế nào cũng không giống kẻ phản bội. Chính là tự mình có chút nhạy cảm.
Đợi đến khi tâm tình hai nàng khôi phục lại, Long Nhất nghiêm mặt hỏi: “Ngày đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Hai nàng cất giọng khàn khàn bắt đầu kể lại đêm ác mộng đó. Đó là một đêm mưa to khiến cho Ỷ Hương Lâu sinh ý lạnh lùng. Các tiểu thư đều rảnh rỗi, chính vì vậy Ngọc Châu liền phân phó mọi người quay lại phòng.
Sau khi đóng cửa, Ngọc Châu liền triệu tập tình báo viên đến mật thất thương nghị chỉnh lý lại tin tức tình bào thu thập được. Lúc này Ỷ Hương Lâu đã đóng chặt cửa, đại môn đột nhiên bị oanh kích, vô số hắc y nhân xông vào, gặp người giết người. Hơn nữa bọn họ hình như vô cùng rõ ràng cấu tạo của Ỷ Hương Lâu, dĩ nhiên vị trí của mấy gian mật thất trong đó cũng đều biết rõ. Rất nhanh chóng liền có một đội hắc y nhân hướng tới bên này.
Ngọc Châu chỉ biết lúc ấy Ỷ Hương Lâu chắc chắn có nội gian chỉ điểm. Bây giờ Ỷ Hương Lâu bị bao vây, Long Chiến chắc chắn có chuẩn bị, nhất thời sẽ không thể đợi được cứu viện tới cứu.
Nhân viên Thiên Võng tình báo cũng không phải ai cũng có thể sử dụng ma pháp đấu khí. Chẳng hạn như nhân viên tình báo ở thanh lâu này cơ hồ đều là nữ tử phong trần, chỉ nhận được huấn luyện về phương pháp tình báo và một vài loại mê dược, chân chính đánh nhau chắc chắn sẽ chết.
Ngọc Châu ngay lúc đó đã ra một quyết định, lệnh cho tất cả mọi người phải chết. Nàng đột ngột ra tay xuất thủ, ngoại trừ Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết ra, tất cả nhân viên tình báo đều bị giết chết. Là người phục trách Ỷ Hương Lâu, thực lực Ngọc Châu rất giỏi, giết mấy nữ nhân tay không tấc sắc chỉ mất vài phút.
“Khinh Vũ, Phiêu Tuyết, chúng ta có nội gian. Ngoại trừ các ngươi, ai ta cũng không có tin tưởng. Dù sao tất cả đều đã chết, chết ở trong tay ta so với chết trong tay địch nhân còn tốt hơn.” Ngọc Châu nhìn hai nàng đang sợ hãi nói.
Ngọc Châu trước khi chết cấp cho hai nàng dược vật đặc chế để thu liễm khí tức trên người, giúp cho hai nàng giả chết. Sau đó liền mở cửa mật thất chi môn đánh giết ra ngoài.
“Chúng ta không dám mở mắt, một lúc sau thì nghe thấy tiếng Ngọc Tả kêu thảm thiết. Chúng ta nghĩ bọn họ đang liều mạng, nhưng phát hiện thân thể không chịu sự khống chế của bản thân. Ngay sau đó cảm thấy rất nóng, rất nóng, rồi sau đó ngất đi, sau đó… …” Khinh Vụ nói đến đấy đột nhiên nhíu mày.
“Sau đó như thế nào?” Mục quang Long Nhất chợt lóe lên, vội hỏi.
Khinh Vụ lắc đầu nói: Ta không biết, hình như đã phát sinh một vài thứ, nhưng ta không thể nghĩ ra.
“Phiêu Tuyết, ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Ta cũng giống như vậy. Sau khi hôn mê liền không có ấn tượng gì. Sau khi tỉnh lại nhìn thấy thiếu chủ, nhưng chúng ta hình như đã ngủ thật lâu, tựa hồ mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng lại không nghĩ ra.” Phiêu Tuyết đáp.
“Thiếu chủ, người hình như thay đổi rất nhiều.” Khinh Vụ đột nhiên nói.
“Thay đổi? chỗ nào thay đổi?” Long Nhất liền hỏi.
“Già hơn.” Phiêu Tuyết tiếp lời nói
“Trầm mặc hơn.” Trước kia năng lực của thiếu chủ lộ ra ngoài, nhưng bây giờ lại nội liễm hơn rất nhiều. Khinh Vụ nhẹ nói.
“Hai năm, một vài thứ đã có chút thay đổi.” Long Nhất mỉm cười nói.
“Hai năm?” Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết cả kinh kêu lên một tiếng, cả hai người đều ngây ngốc. Các nàng chỉ mới hôn mê một chút, như thế nào đã là hai năm trôi qua. Chẳng lẽ bởi vì Ngọc Tả lúc đầu cho các nàng ăn hai lạp dược vật mà có công hiệu như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!