Trong khu rừng giống như đồng thoại dưới làn nước biển trong xanh, rong biển như những bờ eo phiêu diêu, những điểm hào quang trên thụ mộc có chút lấp lánh.
Bốn người Long Nhất đi vào bên trong, bỗng nhiên phát hiện trong và ngoài khu rừng là hoàn toàn khác nhau. Cây cỏ bên ngoài nhìn thì như ngọc thạch trong suốt lóng lánh, còn có ánh sáng óng ánh đủ màu. Thế nhưng bên trong lại là một phiến âm u, những ngọn cây chọc trời kia cũng chỉ phát sáng ở mặt ngoài. Đợi tới khi Long Nhất tử tế xem xét một lần, mới kinh ngạc phát hiện ra là những cây cỏ hoa lá này phát sáng chính là do những một loại sinh vật cực kỳ bé. Bọn chúng tụ tập tới hàng tỉ con ở lớp ngoài của cây cỏ dưới đáy biển, Long Nhất đoán rằng việc này khó thoát khỏi liên hệ tới quang tuyến của thế giới dưới đáy biển này. Cho nên trong khu rừng mà quang tuyến không thể nào chiếu tới được thì không có sự tồn tại của loại sinh vật này.
Cây cỏ trong Hải Để sâm lâm tung bay, nham thạch lởm chởm. Những loại rễ cây hình thái kỳ quái từ trong cát lộ ra. Các loại cá kỳ lạ phát sáng bơi lội không ngừng, thỉnh thoảng lại thấy vài con trai cự đại đang mở to mai, ở trong là trân châu lấp lánh, màu sắc chói mắt, khiến người nhìn mà động lòng. Có mấy con cá nhìn thấy ánh sang nên thích thú, bơi tới chơi đua, mấy con trai này bỗng nhiên đóng mai lại, khiến cho cá biến thành món ngon trong bụng.
Kỳ quái chính là, mỗi khi Á Mỹ và Tư Giai Đặc tỷ đệ dùng tay mơn trớn mấy con trai này, bọn chúng liền ngoan ngoãn mở to mai. Những viên trân châu vừa to vừa tròn ở bên trong mặc cho bọn họ muốn lấy bao nhiều thì lấy.
Tại Hải Để sâm lâm này qua được một đoạn thời gian. Lại vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì. Việc này khiến cho Á Mỹ và Tư Giai Đặc yên tâm không ít. Nhưng loại yên lặng này lại khiến cho Long Nhất cảm thấy bất an trong lòng. Hắn luôn cảm giác được ẩn tàng dưới sự yên lặng này là một mối nguy hiểm cự đại.
Đột nhiên, bàn tay Lưu Ly vội nắm chặt lấy tay Long Nhất, ánh mắt xanh thẳm mỹ lệ lóe lên một tia kinh khủng.
“Sao thế Lưu Ly?” Long Nhất ôm Lưu Ly vào, nhìn theo hướng ánh mắt của nàng. Nhìn thấy rễ cây đã khô héo của một cái cây bên cạnh một tảng đá rất lớn.
“Cái rễ cây kia là vật sống. Khí tức của nó khiến cho thiếp cảm thấy rất khủng khiếp.” Lưu Ly sát vào Long Nhất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Long Nhất giật mình, dùng toàn bộ tinh thần lực, lại không có cảm giác được trên rễ cay đó có sinh mệnh hoặc khí tức ba động gì.
Á Mỹ và Tư Giai Đặc vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên cũng giống như Long Nhất chẳng phát giác ra cái gì.
Tư Giai Đặc không sợ trời không sợ đất cầm cự chùy màu tím dè dặt tiến lên trước. Sờ sờ lên trên rễ cây đã khô héo kia, quay đầu lại cười nói:” đừng nghi thần nghi quỷ nữa. Không phải chỉ là rễ cây thôi sao?”
Đúng lúc này, đôi mắt lợi hại của Long Nhất bỗng nhiên phát hiện trong lớp cát bùn dưới khúc cây khô lộ ra vài khúc xương trắng hếu, một loại cảm giác kinh sợ không lành giống như điện giật đánh vào tim hắn. Tóc gáy dựng đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Cẩn thận. Mau quay lại đây.” Long Nhất gọi lớn một tiếng. Thủy thần ấn ký ở mi tâm sáng lên, Vĩnh Hằng Băng Phong thuật do nội lực thôi động đánh tới hướng khúc rễ cây khô sau lưng Tư Giai Đặc.
Cũng đúng lúc này, đoạn rễ cây quỷ dị được cho rằng không có sinh mệnh đó lại trở nên cong queo. Nhanh như chớp hướng tới Tư Giai Đặc vẻ mặt đang nghi hoặc ở bên cạnh.
“Tư Giai Đặc...” Á Mỹ kinh sợ hét một tiếng. Liền nhìn thấy Vĩnh Hằng Băng Phong thuật của Long Nhất cũng đồng thời đóng băng Tư Giai Đặc và đoạn rễ cây đó lại. Hình thành một khối băng trong phương viên mười mét màu xanh biếc, đóng băng tất cả những gì ở trong đó.
Tiếng kinh hô của Á Mỹ còn chưa dứt, hổ phách của tảng băng đó đột nhiên vỡ ra. Mà Long Nhất đã hóa thành một đạo tàn ảnh xông tới, sau khi chụp lấy Tư Giai Đặc liền biết mất tại chỗ.
Mà đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai từ bốn phương tám hướng vang lên, toàn bộ Hải Để sâm lâm đột nhiên trở nên rung động, đoạn rễ cấy tập kích Tư Giai Đặc đã bị cắt thành mấy chục khối. Dịch thề màu lục nhạt từ từ tan vào trong nước biển, mang theo một mùi máu tanh nồng.
Long Nhất mang theo Tư Giai Đặc với Lưu Ly và Á Mỹ lướt tới phía sau một cây đại thụ chọc trời ở phía xa. Một đạo nội lực truyền vào trong thể nội của Tư Giai Đặc đang hôn mê.
“Long Nhất. Tư Giai Đặc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.” Á Mỹ thấy đệ đệ mặt mũi trắng dại như giấy, hô hấp yếu ớt. Trái tim lập tức thắt lại, nhưng thấy Long Nhất thần sắc vẫn bình thường thì tâm lý cũng có chút yên lại.
“Không sao đâu. Một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Long Nhất nói, vừa rồi khi hắn thi truyển Vĩnh Hằng Băng Phong, sắp xếp qua loa thủy hệ nguyên tố, hàn khí bao phủ Tư Giai Đặc thấp hơn rất nhiều so với nhưng nới khác, cho nên hàn khí mà hắn phải chịu không được coi là lớn. Chỉ cần dùng nội lực trục xuất hàn khí trong thể nội hắn ra là được.
Quả nhiên, nội lực của Long Nhất vận chuyển một vòng trong thể nội Tư Giai Đặc, Tư Giai Đặc liền rên một tiếng rồi mở mắt tỉnh lại. Hắn đứng dậy hoạt động một chút, không có điểm gì là không ổn.
“Vừa rồi rốt cục là thứ gì vậy? Làm ta giật cả mình.” Tư Giai Đặc nhớ lại lúc vừa rồi toàn thân run không ngừng. Trong giờ khắc đó, hắn đã ngửi thấy khí tức tử vong, nếu không phải là có Long Nhất ra tay, hắn sợ rằng đã trở thành một cái xác không hồn.
Long Nhất nhíu mày, nhớ tới dòng máu màu lục nhát đo, trong đầu lóe lên một đạo linh quang. Hắn nói:” có lẽ là Lục thiên ô tặc trong truyền thuyết, ta hoài nghi đó là một cái xúc tu của nó.”
“Thiếp cũng cảm thấy thế.” Lưu Ly nói. Vừa rồi cũng chính là nàng phát hiện ra khí tức quỷ dị trên đoạn rễ cây khô đó.
“Lục thiên ô tặc?” tỷ đệ Á Mỹ vẻ mặt có chút ưu tư. Dù sao thì uy danh của Lục thiên ô tặc trong hải tộc mà nói thì cũng như sấm đánh bên tai. Rất nhiều mạo hiểm đoàn thể tinh anh đã chôn thân trong bụng nó, thêm nữa còn chưa có người nhìn thấy diện mạo thật của nó. Càng làm cho nó được phủ thêm một lớp màn huyền bí.
Lúc này tiếng kêu chói tai kỳ lạ cùng với chấn động cũng đều đã bình ổn lại. Một vài con cá bị kinh sợ từ trong những tảng đá và khe giữa cây cối bơi ra. Hải Để sâm lâm một lần nữa khôi phục lại bình thường, tựa hồ như chưa có phát sinh việc gì. Nhưng trong lòng bốn người Long Nhất lại tuyệt đối không có nhẹ nhõm như vậy, Lục thiên ô tặc ngụy trang như thế này, nói không chừng từ đâu đó lại lòi ra vài cái xúc tu.
“Chúng ta tiếp tục đi tới trước, Lưu Ly, nàng chú ý thêm một chút, trong chúng ta chỉ có nàng là có thể phát giác khí tức của nó.” Long Nhất nói.
“Thiếp biết rồi, thiếu gia.” Con mắt xanh biếc của Lưu Ly chớp chớp, dịu dàng nói.
Trải qua lần đột kích đầu tiên, bốn người đều căng thẳng thần kinh, đề cao cảnh giới tới mức cao nhất. Chứ như vậy du hành trong Hải Để sâm lâm được vài giờ, lại không hề gặp thêm nguy hiểm gì.
Bốn người linh hoạt xuyên qua nhưng khe đá và những rặng san hô ngoằn nghèo trong Hải Để sâm lâm, quang tuyến trong nước cũng càng lúc càng u ám. Nhiệt độ từ từ trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn ít nhìn thấy sinh mệnh.
“Thiếu gia, tại sao lại có gì đó không đúng nhỉ.” Lưu Ly nắm lấy tay Long Nhất, vẻ mặt bất an nói.
“Lại cảm giác thấy loại khí tức đó sao?” Long Nhất co mắt lại hỏi. Tỷ đệ Á Mỹ cũng nghiêm thần lại chờ đợi.
Lưu Ly lắc đầu, nói:” không phải. Chỉ làm trong lòng có một loại cảm giác quái dị không nói nên lời.”
Ánh mắt Long Nhất chớp chớp, con ngươi đen nhánh ở trong làn nước biển đen ngòm càng có chút sáng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, xuyên qua mấy kẽ lá, có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe. Hắn tin vào cảm giác của Lưu Ly, cũng như Lưu Ly tin tưởng hắn vậy, địa phương này chắc phải có chút cổ quái.
Đúng lúc này, mấy tiếng kinh hô và kêu la thảm thiết từ phương xa vang tới, có lẽ là bởi vì cự ly quá xa, thanh âm đó có chút không thật.
“Nó xuất hiện rồi, chính là loại khí tức này.” Tay Lưu Ly lóe ra hào quang bảy màu, sợ hãi nói, không phải là gan nàng nhỏ, thật ra là khí tức đó khiến cho nàng cảm thấy quá khủng bố.
“Đi xem xem sao.” Long Nhất vội nói, Hải Để sâm lâm quỷ bí như thế này, nguy hiểm không lường trước được khiến cho một người nảy sinh gánh nặng tâm lý rất lớn. Đã như vậy, chi bằng đi xem rõ chân tướng của nguy hiểm, cho dù có chút mạo hiểm, cũng tốt hơn cứ ở đây thần hồn nát thần tính.
Long Nhất đạp chân, người như hỏa tiễn bơi lên trên, nội lực tán phát ra ngoài. Đi qua bất kỳ nơi nào, vô luận là đá hay cây đều tan thành tro bụi, ba người còn lại theo thông đạo Long Nhất làm ra mà xông lên.
Ở xa xa, bốn người liền thấy một cái xúc tu dài ngoằng từ trong Hải Để sâm lâm thò ra ngoài đong đưa. Nó đang cuốn lấy một bóng đen hình người, lại có một bóng đen khác đang tấn công như điên lên cái xúc tu.
Long Nhất kinh động trong lòng, nhìn kích cỡ của cái xúc tu này, con Lục thiên ô tặc này phải to tới thế nào a. Không kịp suy nghĩ nhiều, Long Nhất vận Càn Khôn Đại Na Di tới chí cực, người biến mất tại chỗ.
“Phất Lan Khắc, cố chịu đựng, nhất định phải cố chịu đựng.” Tạp Nhĩ rát cổ bỏng họng kêu, nhìn thấy hảo huynh đệ cùng mình trưởng thành từ nhỏ tới lớn bị cái xúc tu kia chọc vào thể nội, thân hình đang từ từ biến thành khô héo. Tim hắn đau nhói như tê liệt, thần tiễn Mễ Lạc tộc trong tay như sao băng bắn tới xúc tu kia, Phá Thần Cung bình thường trước mặt Lục thiên ô tặc căn bản chỉ như trò trẻ con, không tạo nên một chút tổn thương nào.
“Tạp...Nhĩ, mau...mau chạy...chạy nhanh đi...chiếu cố cho Tuyết Cơ....” Cảm thấy sinh mệnh đang tan biến rất nhanh, Phất Lan Khắc cũng mơ hồ ý thức, hắn rõ, nhiệm vụ mạo hiểm lúc này đã hoàn toàn thất bại, toàn đội ba mươi lăm người cũng chỉ còn lại hai người bọn hắn. Hiện tại bản thân hắn đã không còn sức mà quay lại, chỉ cầu cho hảo huynh đệ Tạp Nhĩ có thể chạy thoát khỏi số phận.
“Tuyết Cơ là hôn thê của ngươi, muốn chiếu cố thì ngươi tự mình đi mà chiếu cố.” Tạp Nhĩ quét một lớp màng bạc trên mắt. Nhưng giọt lệ nhanh chóng dung nhập vào nước biển, mấy cái dây leo không có chút tiếng động tới sau lưng hắn.
Bỗng nhiên, mấy cái dây leo đó như linh xà nhập động cuốn tới hướng tay chân Tạp Nhĩ và đôi cánh kỳ lạ trên lưng. Trong sát nan khiến cho hắn không thể động đậy, Mễ Lạc tộc thần cung lấp lóe hoa văn thần bí trong tay rơi ra chìm xuống Hải Để sâm lâm ở phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!