Chương 4: Phải trả cái giá rất thảm khốc!
“Chủ soái, chúng ta phải làm gì bây giờ? Tôi đã lệnh cho chiến bộ Tu Hà túc trực, nhưng tôi lo rằng một khi ba trăm nghìn quân Phá Long xuất hiện ở năm tỉnh Đông Nguyên, sẽ gây ra rắc rối không đáng có, cũng như những bàn tán dư luận trong xã hội”.
Bấy giờ, Vương Truyền Minh lập tức bày tỏ sự lo lắng của mình.
Từ Kiêu Long trầm mặt, thần sắc nghiêm túc, nói: “Lập tức điện cho Long Các, báo cáo tình hình cho bốn vị các lão! Còn nữa, cậu đích thân đến Tu Hà một chuyến đi! Nhanh lên!”
Ngay sau đó, Từ Kiêu Long nhìn dấu chấm đỏ của ba trăm nghìn người đội quân Bắc Lương trên màn hình điện tử sau lưng, trong lòng vô cùng hoảng sợ!
“Điện cho Tu Hà ngay lập tức! Yêu cầu chủ tịch thành phố, Cục chấp pháp và chiến bộ đóng quân cứ nửa giờ một báo cáo về tình hình ở Tu Hà! Còn nữa, mau bảo Hàn Lợi Dân giải quyết thỏa đáng chuyện này cho ông đây! Nếu để xảy ra bất cứ sai sót nào, hay bất cứ hậu quả nào, cậu ta cứ việc vác đầu mình tới mà gặp ông đây!”
Từ Kiêu Long gào lên, khàn cả giọng, thẳng tay đấm mạnh xuống khiến bàn vỡ thành bốn, năm mảnh!
Cùng lúc đó, ở ngoài các chiến khu Viễn Đông, Bắc Tây, Bắc Mễ, cả ba nghìn cao thủ Hộ Long của điện Thần Long đã đến sân bay, đáp chiếc chuyên cơ nhanh nhất đến Hoa Quốc!
Cả thế giới đều chấn động, ngay cả trong Hoa Quốc cũng chấn động vô cùng!
Tin tức ba trăm nghìn người đội quân Phá Long, ai ai cũng mặc vũ trang rời khỏi Bắc Lương, tiến quân vào năm tỉnh Đông Nguyên đã được truyền đi khắp nơi!
Mà Tu Hà – nơi nằm ngay tâm điểm của mắt bão, lúc này lại đang yên lặng trước cơn bão.
Tại một biệt thự ở ngoại ô Tu Hà, lúc này Tiêu Chính Văn đã tỉnh dậy, mặc dù căn bệnh bí mật của anh do bị kích động mà bạo phát, nhưng anh đã được tam đại thần y dược vương – Tôn Tư Niên, con cháu của nhà họ Tôn, cứu chữa tạm thời.
“Chủ soái, vết thương tích tụ trong người cậu đã quá lâu, không được tức giận thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, ngay cả lão phu cũng hết cách thôi”.
Tôn Tư Niên năm nay đã sáu mươi tuổi, tóc bạc đầy đầu, ông ấy chậm rãi thu lại kim châm của mình rồi đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn.
“Lão Tôn, phiền ông rồi”.
Tiêu Chính Văn khẽ cúi người, sau đó lo lắng hỏi: “Tình hình của con gái tôi thì sao?”
“Chủ soái cứ yên tâm, có hai ông lão kia ở đó, thiếu chủ sẽ không sao cả”, Tôn Tư Niên híp mắt cười cười.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn lo lắng vội chạy vào phòng ngủ nơi con gái mình đang ở, nhưng vừa đến cửa đã thấy Na Na đang nằm trên giường, Tiêu Chính Văn mới bắt đầu đi khẽ lại.
Anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, nhìn Na Na đang ngủ say, hỏi hai vị thần y: “Con gái của tôi thế nào rồi?”
Hoa thần y đã ngoài bảy mươi tuổi, trông như một cao nhân đắc đạo, ông ấy vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu nói: “Chủ soái, không giấu cậu làm gì, vết thương của thiếu chủ quá nghiêm trọng. Hai người chúng tôi chỉ là tạm thời kiểm soát thương thế bên trong cơ thể thiếu chủ, tiếp theo chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ bốn khúc xương bị gãy ở trong cơ thể thiếu chủ, thời gian cuộc phẫu thuật sẽ rất dài. Ngoài ra phần đầu của phần cơ thể đã bị tổn thương nghiêm trọng. Ngay cả khi thiếu chủ tỉnh dậy, có bị di chứng gì hay không, hiện tại vẫn chưa biết được, mong chủ soái chuẩn bị sẵn tâm lý”.
Nghe vậy, hai mắt Tiêu Chính Văn đỏ sọng lên, sát khí nồng đậm trong mắt như bừng lên tận trời xanh, con gái của anh đang bị thương rất nặng!
Sau đó, Tiêu Chính Văn từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng giơ tay chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh như búp bê sứ của Na Na, thật dễ thương và xinh đẹp làm sao, đôi mắt này rất giống với Khương Vy Nhan. Cho dù lúc này Na Na đã ngủ say, cô bé vẫn nở một nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng, có lẽ cuối cùng cô bé cũng đã đạt được ước nguyện của mình là gặp được người bố cô bé chưa bao giờ gặp trong suốt năm năm qua.
Đây chính là con gái của mình sao?
Trái tim Tiêu Chính Văn như tràn đầy ấm áp và yêu thương, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Na Na, thì thầm với cô bé: “Na Na, công chúa nhỏ của bố, dù cho bố có phải làm gì, bố cũng sẽ đánh thức được con. Sau này, bất cứ ai cũng không được bắt nạt hai mẹ con. Con nghỉ ngơi thật tốt nhé, khi nào con tỉnh dậy, con có thể gặp được bố rồi”.
Dường như nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn, bàn tay nhỏ bé, mỏng manh của Na Na đột nhiên nắm lấy bàn tay to, ấm áp của Tiêu Chính Văn, cô bé như đang nói trong mơ: “Bố ơi, con nhớ bố rất nhiều, rất nhiều… Khi nào bố mới có thể quay về chăm sóc Na Na ạ… Mẹ nói, bố là siêu nhân, bố đang đi giải cứu thế giới, nhưng Na Na thực sự hy vọng bố có thể là siêu nhân duy nhất của Na Na…”
Nghe đến đây, người giúp việc đứng trong phòng ngủ và cả hai vị thần y đều rưng rưng, lén lau nước mắt.
Thật là một đứa bé tội nghiệp, dù đã ngủ nhưng vẫn nghĩ đến bố. Cô bé mong mỏi bố có thể quay về để đồng hành cùng mình biết bao, mong mỏi tình yêu thương của bố biết bao.
Khóe mắt Tiêu Chính Văn ươn ướt, cảm giác tội lỗi của năm năm qua lúc này mới bộc phát, anh nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của Na Na xuống giường, sau đó nói: “Hai vị thần y, không cần biết kết quả như thế nào, xin hãy cố gắng hết sức chữa trị cho con bé bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ đứng ra chịu mọi chi phí!”
Hai vị thần y lập tức lắc đầu nói: “Chủ soái nói quá lời rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cô bé. Nếu không phải năm đó chủ soái ra tay, hai người chúng tôi đã sớm chết vì âm mưu kia. Cho dù hai người chúng tôi có liều cái mạng này, chúng tôi cũng sẽ chữa khỏi cho thiếu chủ!”
Hoa thần y và Cơ thần y trả lời, sau đó nhanh chóng bố trí nhân lực để đổi phòng ngủ này thành phòng phẫu thuật.
Tiêu Chính Văn ra khỏi phòng ngủ, không ngừng quay đầu lại, anh đứng ở cửa nhìn cánh cửa đang bị hai người giúp việc từ từ đóng lại, qua khe cửa, anh nhìn thấy hai vị thần y bắt đầu phẫu thuật cho Na Na.
Ngay lúc đó, nước mắt từ khóe mắt Tiêu Chính Văn lăn dài, anh siết chặt nắm đấm, xoay người nói: “Long Nhất! Đã điều tra được chưa? Là ai hại con gái tôi!”
Đám người Long Nhất lúc này đều đã thay sang quần áo thường ngày để tránh những rắc rối không cần thiết: “Chủ soái, đã điều tra ra rồi! Là tai nạn ngoài ý muốn do nhà họ Kim – một gia tộc mới nổi ở Tu Hà, cố ý sắp xếp, rắp tâm giết người!”
“Giết người? Tốt! Tốt lắm! Nhà họ Kim, tôi sẽ bắt người phải trả giá thảm khốc!”
Tiêu Chính Văn lạnh giọng nói, sát khí cuồn cuộn, khiến cho toàn bộ biệt thự lạnh lẽo hẳn.
“… Khương Vy Nhan bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Chính Văn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhắc tên cô, nghĩ đến cô, nghĩ đến cô gái đầy tươi tắn, đáng yêu và tốt bụng ấy, trong lòng Tiêu Chính Văn lại cảm thấy áy náy không thôi.
Đã năm năm rồi, một người con gái yếu đuối như cô sao có thể chống đỡ được chứ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô gái tươi tắn ấy?
Cô có hận anh không?
“Chủ soái, phu nhân bị Kim Thái – thiếu gia nhà họ Kim, đưa đến Kim Hàn Cung. Theo thông tin điều tra được, năm năm trước, sau khi phu nhân sinh hạ thiếu chủ, phu nhân đã bị người nhà họ Khương đuổi ra khỏi gia tộc, gạch tên khỏi gia phả. Năm năm qua, phu nhân vẫn sống một mình với thiếu chủ, cuộc sống rất khó khăn, vất vả. Ba tháng trước, thiếu gia họ Kim nhìn trúng phu nhân, sau khi bị cự tuyệt, hắn đã sắp xếp người cố ý đâm thiếu chủ, muốn dùng việc này để uy hiếp, ép phu nhân phải nghe theo hắn. Nhưng thiếu chủ đáng thương lại bị thành thế này…”
Long Nhất nói tới đây, khóe mắt anh ta lăn dài từng giọt lệ, anh ta dừng một chút, liếc nhìn vẻ mặt của Tiêu Chính Văn, liền phát hiện vẻ mặt của anh đã trở nên đáng sợ đến cực điểm!
Vẻ mặt này Long Nhất đã từng nhìn thấy một lần ở đại chiến với Bát Quốc, chủ soái đã tự tay giết chết chiến thần Bát Quốc, chính là trận chiến một chiêu phong thần!
Tiêu Chính Văn híp mắt lại, sát khí trong lòng nổi lên cuồn cuộn, vừa định đi ra ngoài, đột nhiên từ cửa biệt thự truyền tới một âm thanh ồn ào.
Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe vũ trang chống cháy nổ màu đen đã bao vây toàn bộ biệt thự!
Lính đặc nhiệm của tiểu đội tác chiến Mãnh Cầm hết nhóm này đến nhóm khác triển khai chiến đấu, đều đã được trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ nồi, mặc đồng phục chiến đấu màu đen, họ đã phong tỏa tất cả các lối ra vào của biệt thự!
Trên bầu trời, tiếng cánh quạt trực thăng kêu vù vù, ngoài ra còn có hai chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời, theo dõi sát sao mọi động tĩnh bên trong biệt thự!
Âm thanh phát ra cực lớn lan ra toàn bộ biệt thự!
“Những người bên trong nghe tôi nói đây! Đây là Triệu Minh từ Chi Cục thanh tra chấp pháp khu Tiêu Sơn, Tu Hà! Bây giờ, tôi đang phát lệnh bắt các anh vì tội cố ý gây thương tích cho người khác! Những người bên trong, bỏ vũ khí xuống và đi ra khỏi biệt thự! Đi theo tôi tiếp nhận điều tra! Nếu không, người của tôi sẽ xông vào!”
Bên ngoài biệt thự, Triệu Minh trong chiếc áo khoác da màu đen, đang cầm micro trên xe hét lên.
Đám người Long Lục lúc này đã lui vào trong biệt thự, đứng ở hai bên kiên định nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái, anh muốn chúng tôi giết đám người này không?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nói: “Đừng hở một tý là gây xung đột với họ, đi ra ngoài xem tình hình một chút đã”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn trực tiếp kéo theo từ Long Nhất đến Long Bát đi ra khỏi biệt thự, đứng trước họng súng của gần trăm lính đặc nhiệm Mãnh Cầm được trang bị vũ trang đầy đủ!
Sau khi nhìn thấy nhóm người đi ra khỏi biệt thự, sắc mặt Triệu Minh trở nên nghiêm trọng, anh ta trực tiếp xua tay, quát: “Bắt hết bọn họ cho tôi!”
Đây là nhóm người cực kỳ hung ác, gây ra thương tích nặng về người ở bệnh viện. Đây là vụ việc xảy ra đột ngột lớn nhất Tu Hà trong những năm gần đây!
Vì vậy, Triệu Minh không dám chậm trễ chút nào!
Đội đặc nhiệm Mãnh Cầm với gần trăm người ngay lập tức giương súng nhắm vào Tiêu Chính Văn và những người khác! Điều này khiến cho từ Long Nhất đến Long Bát đều bộc phát ra sát khí lạnh lẽo!
Nhưng một tiếng phanh gấp gáp đột ngột vang lên từ xa, sau đó là một tiếng nổ, Tống Hậu Lượng thuộc Tổng Cục chấp pháp Tu Hà đạp cửa, lao ra khỏi xe rồi chạy vào đám đông, anh ta hét đến khản cả cổ: “Dừng hết lại ngay cho tôi!”
Sau đó, anh ta quay đầu lại, chỉ thẳng mặt Triệu Minh mà mắng: “Cút! Ai cho cậu tới! Cậu không nghe thấy mệnh lệnh của ông đây à? Ở đây, không ai được phép lại gần nửa bước! Cho toàn bộ người của cậu rút về hết cho ông đây! Tất cả! Ngay lập tức!”