Chương 18: Hận thù chồng chất!
“Đây… Anh Tiêu, nhà họ Vân giống như bá chủ ở tỉnh Vân vậy! Quyền lực của bọn họ bám rễ sâu ở tỉnh Vân rồi! Nếu nhà anh ra tay với nhà họ Vân thì sẽ đụng tới lợi ích của rất nhiều người…. Chuyện này còn phức tạp hơn rất nhiều so với chuyện chiến khu hay thực lực gia tộc, sợ rằng sẽ không dễ đối phó đâu….”
Tống Hậu Lượng nói xong, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, lời vừa rồi của Tiêu Chính Văn không khỏi khiến người khác lo lắng và sợ hãi!
Anh lại còn muốn ra tay với nhà họ Vân!
Quyền lực và ảnh hưởng của gia tộc này, cộng thêm các mối quan hệ của bọn họ không phải một hai câu là có thể giải quyết được! Một khi xung đột xảy ra nhất định sẽ gây ra những rắc rối lớn!
Trong chiến khu, quyền lực tuyệt đối được đề cao, nhưng trong giới kinh doanh và chính trị thì còn phức tạp hơn rất nhiều!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng, lạnh nhạt gật đầu, nói: “Cám ơn Tống tư lệnh đã có ý tốt, tôi tự có tính toán”.
Nói xong câu này, Tiêu Chính Văn lập tức xoay người rời đi! Ba nghìn cường giả, bát đại Long Tướng và tứ đại Long Tôn của điện Thần Long đi theo phía sau, bọn họ cứ như vậy mà rời đi trước mặt đám người Tống Hậu Lượng!
Không ai dám ngăn cản!
Chiếc áo choàng chiến đấu Kim Long với họa tiết màu xanh lam cũng đủ làm cho toàn bộ mọi người có mặt ở đó kinh hồn bạt vía!
Đám người Tống Hậu Lượng cứ đứng trong sơn trang rộng lớn của nhà họ Kim nhìn nhóm người với sát khí đằng đằng này rời đi!
Mãi cho đến khi Tiêu Chính Văn và những người khác hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tống Hậu Lượng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Quá đáng sợ! Quá kinh khủng!
Đây chính là khí chất của chủ soái Bắc Lương sao? Là vị vua cai trị hơn ba trăm nghìn quân Bắc Lương!
Người như vậy thật đúng là anh hùng tái thế!
“Tống tư lệnh, vậy còn người nhà họ Kim, chúng ta xử lý như thế nào?”, lúc này một người đàn ông mặc đồng phục của Cục thanh tra đi tới, nhỏ giọng hỏi.
Tống Hậu Lượng quét mắt nhìn người nhà họ Lương, phát hiện người nhà họ Kim ngày trước kiêu căng ngạo mạn bây giờ đều vô cùng sợ hãi.
“Đưa tất cả về điều tra!”, Tống Hậu Lượng cau mày, nghiêm nghị nói.
Anh ta đã muốn giải quyết nhà họ Kim từ lâu rồi, lần này nếu như Tiêu Chính Văn không ra tay hành động, Tống Hậu Lượng anh ta thật không dám tin rằng, nhà họ Kim bề thế ở đất Tu Hà lại sụp đổ chỉ trong một đêm!
Chẳng bao lâu, tin tức về việc nhà họ Kim bị tiêu diệt đã nhanh chóng lan truyền khắp Tu Hà!
Toàn bộ Tu Hà đều chấn động!
Không ai có thể tin được rằng nhà họ Kim hùng mạnh như vậy, có gốc gác sâu xa ở Tu Hà như vậy lại bị kẻ thù tiêu diệt chỉ trong một đêm! Điều đáng sợ hơn là người đứng đầu nhà họ Kim, Kim Chính Long và con trai Kim Thái đều đã chết bên trong sơn trang của nhà họ Kim!
Hàng nghìn tên côn đồ và mười mấy cao thủ do nhà họ Kim trả hàng chục triệu tệ để bồi dưỡng đều bị diệt sạch trong một đêm!
Còn những người còn lại của nhà họ Kim cũng bị tổng tư lệnh của Cục thanh tra bắt đi ngay hôm đó!
Người ta nói rằng, những người nhà họ Kim còn sống sót lần lượt thừa nhận những tội lỗi mà bọn họ đã gây ra, chỉ mong tổng tư lệnh Cục thanh tra mau chóng tống bọn họ vào tù!
Và tất cả những điều này đều bắt nguồn từ người đàn ông đã ra tay với nhà họ Kim đêm hôm đó!
Anh chính là nỗi sợ hãi của toàn bộ người nhà họ Kim!
Còn về việc ai đã tiêu diệt nhà họ Kim đã trở thành một bí ẩn ở Tu Hà.
Đêm hôm đó, có rất nhiều nhân vật lớn ở Tu Hà cố ý yêu cầu tài xế lái xe đến bên ngoài sơn trang của nhà họ Kim, kết quả là hàng trăm lính thanh tra đã túc trực tại hiện trường để duy trì trật tự!
Ở bên này, Tiêu Chính Văn sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Kim, anh nóng lòng quay về sơn trang Lãng Nguyệt!
Lòng anh như lửa đốt! Trong đầu chỉ nghĩ tới Khương Vy Nhan! Nếu như Khương Vy Nhan xảy ra chuyện gì, anh không thể nào tha thứ cho mình được!
Khi anh lao vào phòng, Khương Vy Nhan đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai mắt Tiêu Chính Văn đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà chảy ra, anh chậm rãi đi tới, nhìn người phụ nữ yếu ớt xanh xao, hai mắt nhắm chặt nằm trên giường!
“Sao em lại ngốc như vậy? Sao em lại xuất hiện ở đó?”. Tiêu Chính Văn quỳ một chân xuống đầu giường, vươn tay nắm chặt bàn tay ngọc ngà lạnh lẽo của Khương Vy Nhan, anh có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt của cô.
Người phụ nữ ngốc này vì anh mà không cần cả mạng sống của mình!
Người phụ nữ như vậy, Tiêu Chính Văn làm sao có thể phụ lòng được! Làm sao có thể buông bỏ được!
“Tiêu Chính Văn…..mau chạy đi! Mau chạy đi! Na Na… con gái của chúng ta…. Á…. Đừng mà, đừng mà….. Tiêu Chính Văn, khi nào anh mới quay lại, em mệt quá, em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi….”
Khương Vy Nhan nhắm chặt mắt, lắc đầu quầy quậy, không ngừng nói mơ!
Mặc dù cô bị bắn hai phát đạn vào sau lưng, nhưng người mà cô luôn nhớ tới và lo lắng chính là Tiêu Chính Văn và Na Na!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn đã bật khóc, vùi đầu vào bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, nói: “Khương Vy Nhan, từ nay về sau, anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em! Chỉ cần là thứ em muốn, anh nhất định sẽ lấy về cho em! Cho dù em có muốn cả thế giới này, anh cũng sẽ cho em!”
Cứ như vậy, Tiêu Chính Văn ở trong phòng cùng với Khương Vy Nhan, âm thầm bảo vệ ở bên giường cô.
Năm năm rồi, Tiêu Chính Văn chưa từng quan sát kỹ người phụ nữ này, lần đầu tiên nhìn thấy cô, đó là lễ cưới mà cả đời này Tiêu Chính Văn không thể nào quên được!
Ninh Kỳ Nhi!
Tiểu thư nhà họ Ninh! Cô ta cũng là cô gái mà anh thích năm mười tám tuổi!
Vì cô ta, thậm chí Tiêu Chính Văn không cần cả cái mạng của mình!
Ninh Kỳ Nhi và anh lúc đó là một cặp kim đồng ngọc nữ được người người hâm mộ ở Tu Hà! Từ khi bọn họ còn nhỏ đã cùng nhau đi tham dự các sự kiện lớn nhỏ, khiến không biết bao nhiêu người ghen tị!
Tuy nhiên, chính người phụ nữ đó, chính người phụ nữ mà Tiêu Chính Văn hết mực yêu thương đó, trong đám cưới thế kỷ của bọn họ, liên kết tứ đại gia tộc lại để hãm hại nhà họ Tiêu, khiến cha mẹ anh chết đi trong oan ức và hận thù! Cuối cùng cô ta còn phái sát thủ đuổi cùng giết tận, ép anh vào đường cùng!
Tiêu Chính Văn vẫn còn nhớ như in cảnh bố mẹ phải tự tử để cứu lấy mình!
Anh sẽ không bao giờ quên, cũng không thể nào quên được mối hận thù sâu sắc này!
Mỗi đêm, anh đều nằm mơ thấy buổi tối hôm đó, anh quỳ trước mặt Ninh Kiều Nhi giống như một con chó, cầu xin cô ta buông tha cho bố mẹ anh! Tuy nhiên, người phụ nữ đó lòng dạ độc ác không khác gì một con rắc độc!
“Tiêu Chính Văn, từ trước đến nay tôi chưa từng thích anh, anh chẳng qua chỉ là công cụ để tôi được thăng cấp mà thôi! Cả đời này của tôi sẽ không bao giờ hạ mình trước người khác chứ đừng nói là Tiêu Chính Văn anh, hay là nhà họ Tiêu các anh! Từ nay, nhà họ Tiêu sẽ bị xóa sổ hoàn toàn ở Tu Hà! Nhà họ Ninh chúng tôi sẽ đứng vững ở đây!”
Lời nói cao cao tại thượng của người phụ nữ đó đã hành hạ tinh thần anh mỗi đêm!
Cũng trong hôn lễ thế kỷ đó, Tiêu Chính Văn vô tình làm tổn thương Khương Vy Nhan, sau đó anh đi về phía Nam tìm các anh em của mình, nhưng lại bị một người anh em lâu năm đâm một nhát sau lưng! Tiêu Chính Văn lúc đó đã hoàn toàn đứng trên bờ vực sụp đổ!
Nếu như không có sự xuất hiện của cô gái tốt bụng Khương Vy Nhan này, có thể đã không còn Tiêu Chính Văn trên đời này! Không có vua Bắc Lương! Càng không có điện Thần Long!
Tiêu Chính Văn lặng lẽ ở bên cạnh Khương Vy Nhan, anh muốn khắc cốt ghi tâm hình bóng của cô. Người phụ nữ này chính là người mà Tiêu Chính Văn sẽ dùng cả đời để bảo vệ!
Lúc này, Long Nhất nhẹ nhàng đi tới, vừa định lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo ra ngoài nói chuyện.
Sau đó, hai người bước ra ngoài cửa, Long Nhất hơi cúi đầu, nói: “Chủ soái, ba nghìn cường giả của điện Long Thần đều đã quay trở về nước ngoài để thực hiện nhiệm vụ của bọn họ. Long Nhị và Long Bát cũng làm theo lệnh của anh, lên đường trở về Bắc Lương. Tứ đại Long Tôn hiện vẫn đang ở Hoa Quốc, chờ nhận lệnh của anh bất cứ lúc nào”.
Tiêu Chính Văn nghe xong, lặng lẽ gật đầu.
“Ngoài ra, tôi vừa nhận được tin tức, tối mai nhà họ Ninh sẽ tổ chức tiệc đính hôn, là…. Ninh Kỳ Nhi với đại thiếu gia nhà họ Tần ở trong tỉnh. Hơn nữa, địa điểm tổ chức đính hôn là ở Thủy Tinh Cung, chính là địa điểm tổ chức đám cưới của anh và Ninh Kỳ Nhi năm đó. Hơn một nửa các thế gia danh tiếng đều sẽ đến tham dự”, Long Nhất nói với vẻ mặt phức tạp, trong mắt lóe lên một tia sát khí lạnh lùng!
Bọn họ đều biết những trải nghiệm cuộc sống đầy đau khổ của Tiêu Chính Văn, đều biết mối thù truyền kiếp của anh với nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc.
Tiêu Chính Văn nghe xong, lông mày cau lại, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Ninh Kỳ Nhi, đã nhiều năm rồi chưa gặp…. Long Nhất, thay tôi chuẩn bị quà chúc phúc, tối mai cùng tôi tới đó! Năm năm rồi, có một số việc cũng nên cắt đứt hoàn toàn rồi!”