TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 28

Chương 28: Yên tâm, có anh ở đây!

“Vâng, chủ soái có gì căn dặn ạ?”, Hàn Lợi Dân vội vàng nói.

Cho tới bây giờ, trong lòng anh ta vẫn đang run rẩy!

Khí thế của Tiêu Chính Văn quá mạnh, ngay cả khi anh chỉ ngồi yên ở đó, Hàn Lợi Dân cũng cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi!

“Những dự án hợp tác của nhà họ Kim để lại, chọn ra một số cái để Khương Vy Nhan tiếp quản, nhớ kỹ, chỉ được phép để Khương Vy Nhan tiếp quản, tuyệt đối không được là người khác!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Vâng…. Thuộc hạ hiểu rõ rồi ạ”, Hàn Lợi Dân vội vàng đáp lại, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng anh ta cũng không dám hỏi thêm, cứ làm theo như vậy.

“Nếu như không có việc gì nữa thì anh đi đi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

Hàn Lợi Dân do dự, nói: “Chủ soái, thuộc hạ vẫn còn việc này. Ba ngày nữa có một buổi tiệc giao lưu những người nổi tiếng ở Tu Hà, là do thuộc hạ tổ chức, mục đích là để chúc mừng các thế gia và doanh nghiệp đã trúng thầu các dự án mà nhà họ Kim để lại, đây là một vài tấm thiệp mời đặc biệt, thuộc hạ muốn mời chủ soái và phu nhân cùng đến tham gia”.

Tiêu Chính Văn liếc qua một cái, nói: “Cứ đặt đó đi, có thời gian tôi sẽ đi”.

“Vâng!”, Hàn Lợi Dân cung kính chào, sau đó rời khỏi sơn trang Lãng Nguyệt.

Mãi cho đến khi rời khỏi sơn trang Lãng Nguyệt, cảm giác ngột ngạt trên người Hàn Lợi Dân mới biến mất, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

………………..

Ở trong biệt viện nhà họ Khương.

Khương Mỹ Nghiên rất tức giận, đập vỡ rất nhiều thứ, nói với Khương Văn Kỳ: “Bố! Lẽ nào chúng ta cứ ngồi đó chờ chết sao? Nếu như Khương Vy Nhan quay trở về nhà họ Khương, con làm gì còn cơ hội nào nữa?”

Khương Văn Kỳ dửng dưng nhấp một ngụm trà, cười nói: “Mỹ Nghiên, đừng tức giận. Bố đã cho người điều tra rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một tên lính xuất ngũ thôi, làm gì có thế lực gì. Nhà họ Tiêu năm năm trước sớm đã bị diệt vong rồi, một con chó hoang thì có thể tạo ra sóng gió gì? Những dự án mà nhà họ Kim để lại, bọn chúng không thể nào lấy được đâu!”

“Thật sao?”, Khương Mỹ Nghiên sau khi nghe xong, lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Hừ! Con biết ngay mà, con ả Khương Vy Nhan vô dụng đó, cả đời này cũng đừng mong quay về nhà họ Khương!”

“Nhưng mà bố à, tên Tiêu Chính Văn đó quá ngông cuồng! Đánh con, còn đánh cả Ngô thiếu gia, Ngô thiếu gia đã nói rồi, anh ấy nhất định sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!”

Khương Mỹ Nghiên nói tiếp.

Khương Văn Kỳ gật đầu nói: “Điều đó là tất nhiên, chúng ta ngồi trên núi xem hổ đấu nhau là được rồi. Con ấy, nhớ phải quan tâm chăm sóc Ngô thiếu gia nhiều vào, xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ấy, nhà họ Ngô của cậu ấy là một trong những ứng cử viên mặc định trong buổi tiệc giao lưu dự án lần này, nếu cậu ấy có thể lấy được một số dự án mà nhà họ Kim để lại, ông nội nhất định sẽ coi trọng con. Tương lai, gia đình chúng ta sẽ trở thành một phần rất quan trọng trong mắt ông rồi!”

“Chuyện này còn cần bố nói sao, con tự biết phải làm gì”, Khương Mỹ Nghiên nói: “Ngày mai con và Ngô thiếu gia sẽ đến thăm hỏi thiếu tá Hàn Lợi Dân, đến lúc đó, khi con lấy được thư ngỏ ý hợp tác, Khương Vy Nhan sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Khương vĩnh viễn!”

Khương Văn Kỳ cũng mỉm cười, tiếng cười gian xảo của hai bố con vang vọng khắp phòng khách.

Cùng lúc đó, gia đình ba người Khương Học Bác sống ở một căn nhà khoảng một trăm mét vuông ở một góc phía Bắc của biệt viện nhà họ Khương.

Khương Thần không ngừng khóc lóc kêu than, làm nũng với mẹ của mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem tay con này, đều là do thằng chó Tiêu Chính Văn đó đánh! Con đau muốn chết!”

Từ Phân cũng thương con trai vô cùng: “Ôi trời ơi, Thần Nhi ngoan của mẹ, đừng lo, mẹ sẽ làm chủ cho con!”

Nói xong, Từ Phân xông ra hét vào mặt Khương Học Bác, người đang đi đi lại lại ở trong phòng khách: “Đủ rồi! Đừng có làm tôi chóng mặt nữa! Anh xem xem, đây là chuyện tốt của cái thằng khốn mà con gái anh đưa về làm ra đấy! Chuyện này, anh nhất định phải giải thích thỏa đáng cho mẹ con tôi, nếu không tôi không tha cho anh đâu!”

Khương Học Bác cũng rất bất lực, ở bên ngoài, là do Từ Phân cho ông ta mặt mũi, chứ ở nhà ông ta bị vợ quản rất chặt, sợ vợ một phép!

Nếu không thì hồi đó ông ta đã không ly hôn với mẹ Khương Vy Nhan để lấy Từ Phân!

“Vợ à, Vy Nhan đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương rồi, em còn muốn anh làm thế nào nữa”, Khương Học Bác buông thả nói: “Em cũng thấy được người tên Tiêu Chính Văn đó là một kẻ liều lĩnh!”

“Ha ha, ai mà biết được trong lòng anh còn vương vấn cái con nhỏ chết tiệt ấy không! Tôi nói cho anh biết, Khương Vy Nhan tuyệt đối không được bước chân vào nhà họ Khương nửa bước! Cái nhà này không có chỗ cho nó! Chuyện đi thăm Hàn Lợi Dân ngày mai, anh chuẩn bị đến đâu rồi? Không phải anh nói có vài người bạn sao, tình hình bây giờ thế nào rồi? Khương Thần nhà chúng ta có được đi không?”, Từ Phân hỏi.

“Không ổn lắm, Hàn Lợi Dân không phải là người mà ai cũng có thể gặp được đâu. Trong nhà họ Khương anh chỉ có địa vị thấp bé, bố cũng không coi trọng nhà chúng ta, mấy người bạn bè đó của anh cũng không có cơ hội gặp được thiếu tá Hàn, chuyện này sợ là không được rồi”, Khương Học Bác bất lực, lắc đầu thở dài.

“Gì cơ! Khương Học Bác à, Khương Học Bác à, anh đúng là một kẻ vô dụng! Anh còn hèn nhát hơn cả cái tên Tiêu Chính Văn đó! Tại sao ngày ấy tôi lại lấy anh cơ chứ! Chuyện này nếu như làm không xong thì Khương Thần của chúng ta phải làm sao? Trong mắt ông cụ bây giờ chỉ có mỗi con nhỏ chết tiệt Khương Mỹ Nghiên đó thôi, không coi Khương Thần ra gì cả! Sau này, khi ông cụ nhắm mắt xuôi tay, gia đình chúng ta nhất định sẽ bị Khương Văn Kỳ đuổi tống cổ ra khỏi nhà họ Khương!”, Từ Phân bực bội chỉ vào người Khương Học Bác, chửi bới những từ ngữ rất khó nghe.

Khương Học Bác cũng hết cách, cứ đứng như trời trồng ở đấy, nói: “….. Để anh nghĩ cách xem”.

Ở phía bên Tiêu Chính Văn, sáng sớm hôm sau, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, anh liên lạc với mấy người bạn cũ, hôm nay chúng ta có thể đến thăm hỏi thiếu tá Hàn Lợi Dân, bàn bạc chuyện tiếp nhận các dự án”.

“Hả? Hàn….. Hàn Lợi Dân? Anh nói người phụ trách ba mươi nghìn quân đồn trú ở Tu Hà?”, Khương Vy Nhan tròn mắt ngạc nhiên.

“Ừ, mau dậy thôi, anh đưa em đi”, Tiêu Chính Văn không cho Khương Vy Nhan thời gian để tiêu hóa số thông tin đó, lập tức kéo Khương Vy Nhan đi đánh răng rửa mặt, sau đó cô mặc một chiếc váy mỏng màu đen, họ đi đến một doanh nghiệp nổi tiếng nơi Hàn Lợi Dân đang làm việc, tập đoàn Lợi Dân để thảo luận về các dự án của nhà họ Kim.

Tập đoàn này vừa mới thành lập ba ngày trước để tiếp quản các dự án của nhà họ Kim!

Lúc này, rất nhiều ô tô hạng sang đậu trước tòa nhà của tập đoàn, hàng chục doanh nhân và các đại diện của các doanh nghiệp và công ty lớn nhỏ của Tu Hà đang đứng đầy ở cửa, tất cả đều mang theo những hộp quà với kích cỡ khác nhau.

Bọn họ đều đến đây để chào hỏi Hàn Lợi Dân, tiếng ồn ào tấp nập không ngừng ở trước cửa.

Khi Tiêu Chính Văn lái xe chở Khương Vy Nhan đến đây, Khương Vy Nhan vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

“Tiêu Chính Văn, nhiều người quá đi, thật sự có thể sao? Hơn nữa người ta đều mang theo quà, chúng ta tay không đến đây hình như không ổn lắm?”, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Khương Vy Nhan nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Chính Văn, sắc mặt lo lắng và căng thẳng.

Đến bây giờ cô mới biết, thì ra Hàn Lợi Dân là người phụ trách các dự án mà nhà họ Kim để lại!

Đó là một nhân vật rất lớn ở Tu Hà, người thường không thể nào gặp được!

“Yên tâm đi, bạn của anh làm ở trong tập đoàn Lợi Dân, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa rồi, lát nữa em chỉ cần vào đó là được”, Tiêu Chính Văn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan như thay lời động viên cô.

Trong mắt Khương Vy Nhan lóe lên chút sợ hãi, cô hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu, nói: “Ừm! Vì Na Na! Vì anh! Em sẽ làm bất cứ chuyện gì!”

Tuy nhiên, đúng lúc này, hai chiếc xe sang dừng lại ở bên cạnh, người bước xuống xe chính là Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đang cầm trên tay những hộp quà quý giá và tinh xảo.

Chiếc xe đi phía sau là gia đình ba người nhà Khương Học Bác.

“Ái chà chà, đây không phải là em họ yêu quý của tôi sao, không ngờ rằng, cô thật sự dám đến đây?”, Khương Mỹ Nghiên vừa xuống xe đã cười chế giễu.

Đọc truyện chữ Full