TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 32

Chương 32: Đi tới sơn trang Lãng Nguyệt

Anh ta không phải là Tiêu Chính Văn, có thể kìm chế cơn giận!

Từ Phân bị cái tát này làm cho choáng váng, ôm chặt lấy gò má đang sưng tấy của mình, sợ hãi trốn sau lưng Khương Học Bác, không dám nói thêm lời nào.

Chủ yếu là vì khí tức trên người Long Nhất quá mạnh, anh ta là một sát thủ, chỉ cần một ánh mắt là có thể dọa chết cả một đám người!

“Lập tức cút ra ngoài! Nếu không thì tôi sẽ đích thân ra tay đấy!”, Long Nhất lạnh lùng nói.

Đám người Khương Học Bác sợ đến mức lùi lại vài bước, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

Khương Thần bước lên trước khoa tay múa chân, chỉ vào người Long Nhất hét lớn: “Anh là ai? Chẳng qua chỉ là một con chó canh cổng của sơn trang còn dám nói với chúng tôi những lời này! Anh có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là người nhà họ Khương ở Tu Hà, tôi là Khương Thần, là em trai của Khương Vy Nhan! Anh mau chóng bảo chị ta cút ra đây cho tôi!”

Long Nhất cười lạnh, sát khí lạnh thấu xương xoẹt qua ánh mắt Long Nhất, anh ta đạp mạnh vào bụng của Khương Thần!

Bụp!

Cả người Khương Thần cong lại như một con tôm, bay ra ngoài, rơi xuống đất, cậu ta lăn lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

“Á á á! Đau chết mất, mẹ ơi, thằng chó canh cửa này dám đánh con!”, Khương Thần cảm giác như mình bị một cái búa đập mạnh vào bụng, bụng đau quằn quại, mặt đỏ như gấc, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Từ Phân hét lên một tiếng, chạy tới đỡ Khương Thần dậy, sau đó mặt đỏ tía tai, tức giận chỉ vào người Long Nhất quát: “Cậu…. Sao cậu lại đánh người chứ! Cậu chỉ là một con chó canh cổng mà thôi, lại dám to gan lớn mật quát tháo đánh người, bây giờ tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đến bắt cậu!”

Long Nhất cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Xem ra, các người không đi đúng không, vậy tôi chỉ có thể đích thân ra tay thôi”.

Sau đó, những tiếng ‘binh, bốp, chát’ không ngừng vang lên xen lễn với tiếng la hét của Khương Thần và Từ Phân, hai người này đều bị Long Nhất thẳng tay ném ra ngoài sơn trang như những bao rác!

Chỉ riêng Khương Học Bác trầm mặc không nói lời nào đi ra bên ngoài, liếc mắt nhìn Khương Thần và Từ Phân bị ném trên mặt đất, sắc mặt u ám nói: “Thật mất mặt! Mau chóng cùng tôi quay về!”

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đang đứng ở tầng hai của sơn trang, nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Phía sau anh, Khương Vy Nhan đang chơi đùa cùng với Na Na, hai mẹ con vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

“Tiêu Chính Văn, anh nói xem, ông nội và bố mẹ em liệu có đến thật không? Em có hơi lo lắng, dù sao ông nội cũng lớn tuổi như vậy rồi, nếu như bọn họ đến thật, có thể đừng bắt ông nội em xin lỗi được không, trước đây ông đối xử với em rất tốt, em cũng không muốn ông nội xin lỗi em ở trước mặt nhiều người như thế…..”

Khương Vy Nhan đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, suy nghĩ cho người nhà họ Khương.

Người phụ nữ ngốc nghếch này lúc nào cũng nghĩ cho người khác, tại sao lại tốt bụng như vậy.

Tiêu Chính Văn xoay người, cười nhạt nói: “Em yên tâm đi, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cơ hội lấy được dự án hợp tác lần này đâu, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi”.

“Vâng”, Khương Vy Nhan gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.

Bên trong phòng khách của biệt viện nhà họ Khương.

Hai mẹ con Từ Phân và Khương Thần đang nước mắt nước mũi giàn dụa kể lại sự đối xử bất công mà bọn họ đã phải chịu ở sơn trang Lãng Nguyệt.

Hơn nữa, trên người và mặt hai người đều có vết thương, đặc biệt là Khương Thần, giữa đường về còn cố ý đến một phòng khám nhỏ, quấn băng khắp mặt như một cái bánh chưng, lúc này, bọn họ khóc lóc ầm ĩ, quỳ xuống trước mặt Khương Thái Xương, nói: “Ông nội, ông nhìn cháu xem, cháu bị người ta đánh thành bộ dạng như thế này rồi! Khương Vy Nhan đó đúng thật là nhẫn tâm, dù sao cháu cũng là em trai của chị ta mà, chị ta lại cho bảo vệ ở cửa đánh đập mẹ con cháu như thế này”.

Ánh mắt Khương Thái Xương tràn đầy thương xót nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, tức giận nói: “Khương Vy Nhan được lắm! Định làm phản à!”

“Bố, lần này bố không được mềm lòng đâu đấy! Con bé Khương Vy Nhan này coi thường nhà họ Khương chúng ta, cũng không coi bố ra gì! Chúng con qua đó, không gặp được con bé ấy lại còn bị tên bảo vệ đánh cho thừa sống thiếu chết. Bố, bố nhất định phải làm chủ cho bọn con”.

Từ Phân khóc nức nở, một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi, ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế, lúc khóc khiến cho người ta thật đau xót.

Sắc mặt Khương Thái Xương trông rất khó coi, nhìn về phía Khương Học Bác, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khương Học Bác bất lực thở dài, nói: “Bố, chúng con chưa gặp được Khương Vy Nhan đã bị người ta đuổi đánh ra ngoài rồi. Sợ rằng, nếu bố không đi thì sẽ không gặp được người”.

Cộc cộc cộc!

Chiếc nạng trong tay Khương Thái Xương đập mạnh xuống nền gạch, lão phẫn nộ nói: “Giỏi, giỏi lắm! Tôi muốn xem xem, Khương Vy Nhan có phải muốn lão già đầu bạc này đến xin lỗi nó hay không!”

Nói xong, Khương Thái Xương đứng dậy, dắt người nhà họ Khương xông đến sơn trang Lãng Nguyệt.

Tin tức này lập tức lan truyền tới toàn bộ biệt viện nhà họ Khương và tập đoàn Khương Thị, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Tin tức lớn! Tin tức lớn đây! Ông cụ Khương đi gặp Khương Vy Nhan rồi!”

“Nghe nói, ba người nhà Khương Học Bác đến xin lỗi nhưng bị người ta đánh đuổi về! Khương Vy Nhan này lòng dạ độc ác thật sự! Đến bố mẹ và em trai của mình mà cũng không chịu gặp!”

“Tôi nghĩ đây nhất định là chủ ý của cái tên Tiêu Chính Văn đó, một con chó hoang còn dám giễu võ dương oai với nhà họ Khương!”

Đám người nhà họ Khương do Khương Thái Xương dẫn đầu hùng hùng hổ hổ xông đến cửa chính của sơn trang Lãng Nguyệt.

Khi bọn họ bước xuống xe, nhìn thấy sơn trang Lãng Nguyệt nguy nga tráng lệ này, tất cả đều choáng váng!

“Trời ơi, con ả chết tiệt Khương Vy Nhan sống ở đây ư?”

“Mẹ kiếp! Sơn trang này bằng mười cái nhà họ Khương chúng ta? Cô ta được đại gia nào bao nuôi rồi?”

“Cái này… không phải là tài sản của tên Tiêu Chính Văn đó đấy chứ? Lẽ nào năm đó nhà họ Tiêu còn để lại một phần tài sản sao?”

Đám người nhà họ Khương không ngừng bàn tán xôn xao.

Khương Thái Xương liếc nhìn sơn trang Lãng Nguyệt khổng lồ trước mắt, trong lòng đột nhiên hẫng mất một nhịp!

Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh Khương Thái Xương, trong ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy sự ghen tị và đố kỵ, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, lớn tiếng chửi bới: “Khương Vy Nhan, mày được lắm! Rõ ràng là sống ở một nơi tốt như thế này những lúc nào cũng bày ra bộ dạng tội nghiệp đáng thương! Đúng là con quỷ cái!”

Trong lòng cô ta vô cùng ghen tị, nếu như mình được sống ở đây thì tốt biết bao!

Khương Văn Kỳ và Tiết Mai nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Mau đi nói cho Khương Vy Nhan biết, nhà họ Khương chúng tôi tới rồi, bảo cô ta ra đây đón tiếp!”, Khương Mỹ Nghiên ngạo nghễ chạy tới nói với bảo vệ ở cổng, không có một chút thái độ nào của người đến nhận lỗi.

Bảo vệ nhanh chóng thông báo cho phía bên trong sơn trang, sau đó trả lời: “Mấy người đợi một chút, cô Khương không ở đây, cô ấy với anh Tiêu đi dạo phố rồi”.

“Cái gì? Bọn họ đi dạo phố rồi? Mẹ nó chứ!”

Khương Mỹ Nghiên tức xì khói đầu, quay sang nói với Khương Thái Xương: “Ông nội, ông xem xem, bọn chúng như vậy là có ý gì? Rõ ràng là muốn làm nhục chúng ta mà!”

“Đúng vậy, ông nội, chúng ta quay về đi, hà cớ gì phải ở đây chịu nhục như vậy?”

“Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn này thật sự quá kiêu căng ngạo mạn rồi!”

Tuy nhiên, sắc mặt Khương Thái Xương trùng xuống, tay cầm nạng, chỉ nói một câu: “Chúng ta đợi”.

Bây giờ ông cụ đã lên tiếng rồi, hơn hai mươi người nhà họ Khương chỉ có thể âm thầm đứng đợi ở cửa.

Trong những chiếc xe đi qua đoạn đường này thi thoảng có người lại tò mò thò đầu ra hóng.

Thậm chí có người còn nhận ra đám người Khương Thái Xương, trong tích tắc, những bức ảnh chụp bọn họ đã được lan truyền khắp giới thế gia ở Tu Hà, ngay lập tức gây lên một trận sóng to gió lớn.

Sau khi đợi nửa tiếng dưới trời nắng chang chang, người nhà họ Khương thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại.

Hiện tại là thời tiết tháng năm, trời dần trở nên oi bức.

Một số người được cưng chiều từ bé, ví dụ như Khương Thần và Khương Mỹ Nghiên đã sắp không đứng vững được nữa, cúi người, khuỵu đầu gối xuống, vẻ mặt đầy tức giận.

Đến Khương Thái Xương cũng bị phơi nắng đến mức khó thở, cuối cùng nhờ có người hầu tới dìu ngồi xuống bên cạnh bồn hoa tiếp tục chờ đợi.

Cũng vào chính lúc này, Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na, cầm bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, cười nói vui vẻ, từ từ bước đến.

“A! Khương Vy Nhan! Tiêu Chính Văn! Chúng mày cuối cùng cũng quay lại rồi! Chúng mày dám để bọn tao chờ lâu như vậy, có phải muốn cố ý trả đũa không? Mày nhìn đi, ông nội đã kiệt sức như thế này rồi! Mày đúng là loại độc ác!”

Khương Mỹ Nghiên ngay lập tức trở nên kích động, chỉ vào người Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn chửi bới.

Sau đó tất cả mọi người trong nhà họ Khương cũng hùa theo mắng nhiếc!

“Thật quá quắt! Ông cụ đã đích thân đến đây mà cô ta còn có tâm trạng đi dạo phố!”

“Nếu như lần này ông cụ xảy ra chuyện gì, cô ta có gánh nổi trách nhiệm không?”

“Dù sao cũng được nhà họ Khương nuôi dưỡng khôn lớn, thế mà bây giờ lại vong ân bội nghĩa như vậy!”

Khương Vy Nhan không quan tâm người khác nói gì, lúc này nhìn thấy sắc mặt Khương Thái Xương rất tệ, đang ngồi bên bồn hoa thở hổn hển, trong lòng đột nhiên đau nhói, vội vàng chạy tới, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Khương Thái Xương: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu không biết là mọi người đến thật….”

Roẹt!

Khương Mỹ Nghiên thẳng tay xé rách chiếc khăn giấy mà Khương Vy Nhan đưa cho, nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa! Ông nội vì mày mày mà suýt bị say nắng! Con ả chết tiệt này!”

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên hùng hổ định tát cô một cái!

Cái tát này dọa Khương Vy Nhan sợ tới mức đứng ngây như phỗng ở đó, căn bản không thể né được, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt theo bản năng.

Đọc truyện chữ Full