TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 52

Chương 52: Dỡ cả chỗ này!

“Ha ha ha!”

Giám đốc Trương nọ lạnh lùng cười, ông ta nhướng mày, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Mày nói cái gì? Bắt tao xin lỗi nó? Mày là cái gì, là cái thá gì chứ! Tao là giám đốc bộ phận thị trường của tập đoàn Thịnh Đỉnh đấy, địa vị cao hơn hai đứa rác rưởi chúng mày nhiều, mày còn bắt tao xin lỗi?”

Bốp!

Tiêu Chính Văn vung tay lên, hung hăng tát một cái, lập tức khiến giám đốc Trương nọ bay ra ngoài một mét, đập thẳng xuống mặt bàn quầy lễ tân!

Trong phút chốc, giám đốc Trương nọ vội vàng che miệng đầy máu của mình, ông ta nhổ ra hai cái răng hàm, dữ tợn gào lên: “Chúng mày điên rồi! Mày dám ra tay với tao ở chỗ này! Được lắm, được lắm! Đây là chúng mày muốn tìm đường chết đấy nhé!”

Dứt lời, giám đốc Trương nọ nhanh chóng giật điện thoại cố định ở quầy lễ tân, ông ta bấm số của bộ phận an ninh, tức giận hét lên: “Chúng mày đến hết sảnh cho ông đây! Nghe cho rõ, tất cả chúng mày lên hết đây! Tất cả! Lập tức!”

Bốp!

Dứt lời, ông ta đột ngột cúp điện thoại, che cái miệng vẫn còn đang chảy máu, hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn rồi giơ ngón tay lên: “Hai đứa chúng mày chết chắc rồi! Còn dám gây chuyện ở tập đoàn Thịnh Đỉnh, tao sẽ chặt đứt tứ chi chúng mày! ”

“Bịch bịch bịch!”

Trong vòng chưa đầy năm phút, hơn chục bảo vệ mặc đồng phục, tay cầm gậy chống bạo động từ xa lao tới!

“Giám đốc Trương? Ông… ông bị ai đánh vậy?”, lúc này đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy giám đốc Trương che miệng đầy máu mà sững sờ, trợn mắt há hốc mồm hồi lâu!

Tại tập đoàn Thịnh Đỉnh xuất hiện một người có chức vụ giám đốc bị đánh chảy máu. Đây là sơ suất của đội bảo vệ bọn họ!

Bốp!

Giám đốc Trương nọ quay người lại và tát vào mặt đội trưởng đội bảo vệ, ông ta chỉ vào Tiêu Chính Văn và Long Nhất với vẻ mặt căm hận, hét lên đầy giận dữ: “Mày đúng là loại mắt mù! Là hai đứa chúng nó! Đánh chúng nó cho tao!”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy lời này, cũng không để ý tới những người khác mà lập tức hô to: “Mau bắt giữ hai người này!”

Sau đó, hàng chục bảo vệ giơ gậy chống bạo động lao về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhất!

Thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Nếu các người dám ra tay thì phải nghĩ kĩ đến hậu quả!”

Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến đội trưởng đội bảo vệ và mười mấy nhân viên bảo vệ đều sửng sốt, đứng sững tại chỗ, bọn họ nghi ngờ quay đầu nhìn giám đốc Trương.

Đến giám đốc Trương cũng dám đánh có thể là một người bình thường sao?

Giám đốc Trương gạt đám đông sang một bên, đá vào bắp chân của đội trưởng đội bảo vệ và hét lên: “Đồ rác rưởi! Chúng mày sợ cái gì? Nó nghĩ nó là ai cơ chứ?”

Ngay sau đó, giám đốc Trương quắc mắt, căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ông ta tức giận nói: “Thằng nhãi! Tao khuyên mày lập tức quỳ xuống xin lỗi tao! Bằng không, cho dù mày là ai, tao cũng nhất định phế mày!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, anh lắc đầu nói: “Dưới trướng Lý Trường Thắng đều là mấy người như ông sao? Đúng là làm tôi có chút thất vọng đấy”.

“Láo xược! Còn dám gọi thẳng tên huý của chủ tịch? Mày đúng là tìm đường chết!”, giám đốc Trương tức giận hét lên!

Tiêu Chính Văn thản nhiên đứng im, anh nhìn chằm chằm vào đoàn người, giọng nói lạnh nhạt: “Vẫn là câu nói ban nãy, tôi cũng muốn nói lại cho ông nghe, quỳ xuống xin lỗi, nếu không, tôi sẽ phá dỡ cả tòa nhà này của các người!”

Ha ha ha!

Ngay lập tức, đám bảo vệ và giám đốc Trương bị chọc cười phá lên!

“Hắn nói cái gì cơ? Phá dỡ chỗ này? Đúng là dám nghĩ mà!”

“Tôi cười chết mất! Tên đàn ông này là ai thế? Trông như thằng ngố ấy!”

“Hắn thậm chí còn không nhìn xem đây là đâu. Đây là tập đoàn Thịnh Đỉnh hẳn hoi, tập đoàn đứng đầu Tu Hà đấy nhé!”

Khoé miệng giám đốc Trương cũng lộ ra nụ cười đầy khinh thường, chế nhạo, ông ta nói: “Được đấy, mày thì giỏi rồi! Tao muốn xem xem, hôm nay mày phá dỡ chỗ này kiểu gì! Không dỡ được thì ông đây phế mày!”

Tiêu Chính Văn nhún vai, vươn tay nhận lấy cuộc gọi Long Nhất đưa, anh lạnh lùng nói: “Lập tức cử một trung đội thiết giáp, một trung đội công binh tới tập đoàn Thịnh Đỉnh!”

Xì xào!

Tất cả mọi người khi nghe thấy lời này liền cảm thấy rùng mình, kinh ngạc!

Cái quái gì thế này?

Cử một trung đội thiết giáp và một trung đội công binh?

Anh bị điên rồi!

Những lời như vậy mà cũng nói ra được!

Mấy nhân viên lễ tân sợ tới mức trốn ở một bên cũng nhìn Tiêu Chính Văn đang bị vây quanh bằng ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, nói:

“Người đàn ông này hẳn là điên rồi! Anh ta nghĩ mình là ai chứ?”

“Đúng là thằng dở hơi! Ban nãy còn hại chị Tiểu Mỹ suýt nữa bị đuổi việc!”

“Mau chụp ảnh đăng lên mạng đi. Hành vi của mấy thằng dở hơi này chắc chắn sẽ được nhiều lượt yêu thích lắm đó!”

Lúc này một số nhân viên bình thường cứ thế mà tụ tập xung quanh, tất cả đều mang theo ý cười khinh bỉ trên mặt.

Trong số những người này còn có hai bóng dáng quen thuộc, đương nhiên là Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên vừa mới bước vào.

“Mỹ Nghiên, đó có phải là Tiêu Chính Văn không? Tại sao anh ta lại ở đây?”, Ngô Khoan Nghiệp hỏi từ xa.

Khương Mỹ Nghiên cũng nhìn theo, ánh mắt căm ghét: “Một con chó hoang thì có gì hay mà nhìn! Chẳng lẽ anh ta lại gây gổ với ai đó rồi! Loại người này ấy mà đáng bị đánh chết! Chúng ta mau đi gặp giám đốc Phương để bàn chuyện hợp tác vật liệu”.

Ngô Khoan Nghiệp lạnh lùng cười, cũng không ở lại lâu hơn, cậu ta xoay người đi vào thang máy cùng với một trợ lý đặc biệt tiếp đón.

Về phần giám đốc Trương bên này, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo, cường điệu hỏi: “Tao không nghe nhầm đấy chứ? Mày vừa nói cái gì cơ? Cử một trung đội thiết giáp và một trung đội công binh tới để phá dỡ chỗ này? Ha ha ha! Mọi người có nghe thấy không? Lòi đâu ra thằng ngố này thế nhỉ”

Cười chết mất!

Bây giờ mà vẫn còn có loại dở hơi thế này.

Cũng biết làm màu quá đấy!

Đám nhân viên bảo vệ lúc này cũng cười mỉa mai ra mặt, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, bọn họ lắc đầu, quơ quơ cây gậy chống bạo động trong tay, quát: “Thằng nhóc mày làm thế này là đang tìm đường chết cho mình đấy!”

Dứt lời, mười tên bảo vệ một lần nữa bao vây Tiêu Chính Văn.

Nhưng!

Tiếng ầm ầm, cùng tiếng bước chân “bịch bịch bịch” đột nhiên vang lên từ bên ngoài!

Không biết ai trong đám đông hét lên:

“Ôi trời ơi! Mọi người mau nhìn kìa! Đó… đó có phải là một chiếc xe thiết giáp không?”

“Trời ạ! Đúng là có xe thiết giáp thật này, một chiếc… tám chiếc!”

“Còn có hàng trăm binh lính mang theo xẻng!”

Trong tích tắc, đám đông rất phấn khích!

Theo tầm mắt của đám đông, họ có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài qua bức tường kính của tập đoàn Thịnh Đỉnh, tám chiếc xe thiết giáp nhanh chóng tập hợp và hàng trăm binh lính động tác đồng loạt, ngay ngắn!

Chưa đầy chốc lát, những chiếc xe thiết giáp và máy bay chiến đấu này đã tập trung sừng sững bên ngoài tập đoàn Thịnh Đỉnh, chờ lệnh bất cứ lúc nào!

Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt mọi người trong đại sảnh!

Những người từ nãy tới giờ vẫn đang chế nhạo Tiêu Chính Văn, đều ngậm miệng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!

Giám đốc Trương trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không thể tin được!

Đúng lúc này, một thượng uý dẫn đội bước vào, anh ta đứng nghiêm chào, nói với Tiêu Chính Văn: “Tuân lệnh của thiếu tá Hàn, đoàn công binh thứ tám có một trăm mười hai người, thực tế có mặt đủ một trăm mười hai người, chờ lệnh bất cứ lúc nào, xin anh Tiêu ra chỉ thị!”

Xì xào xì xào!

Lúc này, tất cả mọi người hoàn toàn chấn động!

Tiêu Chính Văn gật đầu, lạnh lùng nhìn sang giám đốc Trương, anh hỏi: “Bây giờ ông thấy tôi có bản lĩnh phá dỡ chỗ này không?”

Đọc truyện chữ Full