TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 118

Chương 118: Ninh Dương đến

Tưởng Thái Xung sợ hãi, nhướng mày, kinh hoảng lo sợ nhìn Tiêu Chính Văn, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Đây… đều là do cậu sao?”

Tiêu Chính Văn không lên tiếng, nhưng vẻ mặt anh đã nói cho ông ta biết tất cả!

Bịch!

Tưởng Thái Xung – gia chủ nhà họ Tưởng trước giờ luôn kiêu ngạo, giờ đã quỳ gối trước mặt Tiêu Chính Văn, dập đầu bụp bụp xin lỗi, cầu xin tha thứ: “Cháu trai, cầu xin cháu tha cho chú lần này! Là chú không đúng, chú mắt chó nên mới coi thường cháu, xin cháu tha cho chú, tha cho nhà họ Tưởng… ba tỷ nhiều lắm… nhà họ Tưởng có bán hết gia sản cũng không lấy ra ba tỷ được..”

Thấy Tưởng Thái Xung quỳ xuống, mấy tên đàn em của Tưởng Thái Xung đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó buông vũ khí trong tay ra,rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Tưởng Hoành cũng kinh hồn bạt vía, run lẩy bẩy xụi lơ dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, hét lên: “Tiêu Chính Văn, xin lỗi, xin lỗi, do tôi hồ đồ, mong anh tha cho tôi và bố tôi, tha cho nhà họ Tưởng…”

Giây phút đó, cả phòng vang vọng tiếng cầu xin của hai bố con Tưởng Thái Xung và Tưởng Hoành.

Bố con nhà họ Tưởng tự cao tự đại, giờ đây đã sụp đổ rồi!

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi không thôi.

Đồng thời, trong lòng mấy người này cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tiêu Chính Văn, tên này có còn là con chó hoang đột nhiên quay về sau năm năm mất tích trong lời đồn kia không?

Chỉ dựa vào mấy việc này cũng đủ chứng minh anh không phải là tên vô dụng!

Khiến Tào Kha Tân và Hàn Diệu Quốc đều phải khép nép kính cẩn…

Đây mà là người bình thường sao?

Chẳng lẽ Tu Hà sắp nổi trận gió tanh mưa máu rồi hay sao?

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tưởng Thái Xung đang quỳ bên cạnh mình, liên tục cầu xin tha thứ, anh lạnh lùng nói: “Tưởng Thái Xung, chúng ta không hề có quan hệ chú cháu, đừng xưng hô bậy bạ!”

Anh vừa dứt lời, gió lạnh thổi ra bốn phía!

Tiêu Chính Văn sẽ không quên, năm đó nhà họ Tiêu gặp nạn, người nhà họ Tưởng là những người đầu tiên đứng lên và đâm sau lưng nhà họ Tiêu!

Giờ còn nói quan hệ chú cháu, thật kinh tởm!

Dứt lời, Tưởng Thái Xung chợt sững sờ rồi vội vàng sửa lời, khóc sướt mướt: “Phải phải phải, cậu Tiêu, cậu Tiêu, xin cậu nương tay, tha cho nhà họ Tưởng chúng tôi…”

Tiêu Chính Văn nhíu mày suy nghĩ, nói: “Tôi không phải người tuyệt đường sống của người khác, biệt thự Đế Vương này bán theo giá cả thị trường đi, tiền thừa trả lại vào thẻ của tôi. Ngoài ra, tất cả sản phẩm thường ngày mà nhà họ Tưởng sản xuất trên thị trường Tu Hà, trong vòng một tháng phải sửa thành nửa giá của thị trường, ông đồng ý chứ?”

Tưởng Thái Xung nghe vậy thì toàn thân run lẩy bẩy!

Biệt thự Đế Vương thì còn đỡ, nhưng nếu giá của những sản phẩm thường ngày mà nhà họ Tưởng sản xuất trên thị trường đều giảm một nửa thì sẽ khiến nhà họ Tưởng bị thiệt hại kinh tế hết một nửa, tiền tài cũng hao hụt lớn!

Nhưng lúc này, Tưởng Thái Xung biết nếu mình không làm như vậy thì sẽ khiến nhà họ Tưởng đứng trước nguy cơ bị diệt vong!

Do đó, ông ta buồn rầu, cúi rạp dưới đất, nói: “Được, đều nghe theo lời của cậu Tiêu…”

Tiêu Chính Văn nhấc chân, xoay người rời khỏi phòng kinh doanh Thương Hải Số Một, trước khi rời đi, anh còn mua hai căn biệt thự kế bên biệt thự Đế Vương rồi nói với Tưởng Thái Xung để xây dựng khu vui chơi.

Anh chịu chi lớn như vậy khiến khách trong sảnh bị chấn động lần nữa.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Trịnh Thiên Thái lại nhắc nhở mấy người này không được để lộ ra chuyện hôm nay về Tiêu Chính Văn, nếu không thì xem như gây rắc rối cho ông ta, sẽ bị ông ta trả thù!

Khi Tiêu Chính Văn rời khỏi phòng kinh doanh Thương Hải Số Một, chợt nhận cuộc điện thoại từ Từ Phân, bảo anh tới công ty một chuyến, cũng không nói rõ là có chuyện gì.

Khi anh tới công ty nhà họ Khương liền nhận ra bầu không khí bất thường!

Lúc này, ở cổng công ty nhà họ Khương có một hàng binh lính mặc quân phục và vũ trang đầy đủ bảo vệ ở cửa ra vào của toà nhà công ty.

Còn có mười mấy chiếc xe jeep quân sự đang đậu trước cổng!

Lúc Tiêu Chính Văn bước vào sảnh thì cả sảnh cũng chật cứng bởi những binh lính mặc quân phục, cứ ba bước là một người gác, năm bước là một trạm gác, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Tiêu Chính Văn cau mày, sải bước đi tới phòng họp của công ty.

Ở cửa phòng họp, vẫn có bốn binh lính cầm súng, nét mặt lạnh lùng, sát khí trên người cứ toả ra mà chẳng mảy may che đậy.

Mở cửa phòng họp, Tiêu Chính Văn thấy trong phòng họp, toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Khương và lãnh đạo cao cấp của công ty đều nơm nớp lo sợ đứng hai bên, mà trên chỗ ngồi chủ tịch vốn dĩ thuộc về Khương Thái Xương lại là một người đàn ông trẻ tuổi, thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo đang ngồi!

Trên người mặc bộ quân trang xanh lá, còn đội mũ kepi, quân hàm trên vai cho thấy anh ta là một đại uý!

Ninh Dương của nhà họ Ninh!

Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, đôi môi dày cùng với sắc mặt lạnh nhạt, khoé mắt anh ta lạnh như băng, nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn ở cửa đang bước vào rồi nở nụ cười nhạt.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vào phòng họp, anh đứng ở cửa phòng, đối diện với Ninh Dương, giây phút đó, giữa hai người như toé ra tia lửa!

Ninh Dương lên tiếng, giọng nói lạnh lùng mà như có ma lực khiến người khác sợ hãi từ tận đáy lòng: “Tiêu Chính Văn, lâu rồi không gặp”.

Tiêu Chính Văn nghe xong, cơn giận lờ mờ hiện lên giữa chân mày nhưng bị anh kiềm chế lại, anh thản nhiên nói: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp”.

Trước đây, Ninh Dương từng là bạn tốt của Tiêu Chính Văn, nhưng cũng chẳng tốt được là bao.

Suy cho cùng, Ninh Kỳ Nhi và Tiêu Chính Văn cũng từng là thanh mai trúc mã.

Hai người chưa kịp ôn chuyện cũ thi Từ Phân đã xông đến, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, bắt đầu mắng chửi xối xả: “Tiêu Chính Văn, cậu còn biết đường mà về sao? Đại uý Ninh Dương đích thân tới công ty nhà họ Khương rồi, cậu còn không mau quỳ xuống xin lỗi đại uý đi?”

Từ Phân vừa lên tiếng thì mọi người nhà họ Khương đứng hai bên đều nháo nhào chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiêm khắc chỉ trích:

“Đúng đó! Con chó hoang này, mau quỳ xuống xin lỗi đại uý Ninh Dương đi!”

“Tên vô dụng mãi vẫn là tên vô dụng! Hại nhà họ Khương chúng tôi thảm như vậy, đây là cơ hội duy nhất để cậu bù đắp đấy”.

“Khương Vy Nhan, hắn là chồng cô, mau bảo hắn quỳ xuống xin lỗi đi, cứ đợi đến lúc đại úy Ninh Dương nổi giận mới được sao?”

Đối diện với lời chỉ trích cũng như phẫn nộ của mọi người, sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn không đổi, anh quay đầu nhìn Khương Vy Nhan thì phát hiện có dấu tay in hằn đỏ ửng bên má cô và cô đang cúi đầu khóc thút thít.

Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình, Khương Vy Nhan sợ hãi, nhút nhát, còn cố tình tránh mặt đi, không để Tiêu Chính Văn nhìn thấy.

Bởi vì cô biết, nếu Tiêu Chính Văn biết mình bị đánh nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó cục diện sẽ càng khó giải quyết.

Nhưng động tác nhỏ này của cô không thoát được tầm mắt của Tiêu Chính Văn, anh đã nhìn thấy dấu tay trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Tiêu Chính Văn bước đến gần và nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đưa tay vén sợi tóc đang buông xoã che má cô ra, lúc thấy dấu tay đỏ in hằn đó, cả người Tiêu Chính Văn như bùng lên ngọn lửa giận không tên!

Đôi mắt anh đỏ ngầu, bỗng tức giận gào lên: “Là ai đánh? Là ai?”

Đọc truyện chữ Full