Chương 126: Làm việc ở tổng bộ
Nghe thấy câu này của Đào Lan, Tiêu Chính Văn vẫn chưa kịp phản ứng thì chân của Bao Hồng Thịnh đã mềm nhũn ra, suýt chút nữa là lại ngã lăn ra đất, cũng may Vương Hồng đã vội đỡ ông ta lại.
Khi thấy việc này, Đào Lan cau mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Đổ nhiều mồ hôi thế? Trong người không khỏe sao?”
Trong lòng Bao Hồng Thịnh hoảng loạn vô cùng, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: “Vợ à, không được vô lễ với cậu Tiêu, cậu ấy là…”
“Là gì mà là!”
Khi Đào Lan nghe thấy Bao Hồng Thịnh gọi kẻ xúi giục người đánh con trai mình là cậu Tiêu, thái độ lại còn cung kính như vậy, tức giận quát lớn: “Bao Hồng Thịnh, có phải anh bị con lừa đá vào đầu rồi không? Anh đang nói cái gì thế? Cậu Tiêu cái gì mà cậu Tiêu? Cậu ta là hung thủ xúi giục người ta đánh con trai chúng ta! Anh đang làm cái gì thế? Bảo anh đứa cậu ta đến xin lỗi, chứ không phải bảo anh mời cậu ta qua đây!”
Càng nhìn Bao Hồng Thịnh, Đào Lan càng cảm thấy chồng của mình thật quá vô dụng, làm gì mà run lẩy bẩy nhìn trước ngó sau như vậy!
Đào Lan xoay người, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Con chó hoang nhà cậu lại dám xúi giục người đánh con trai tôi, hôm nay tôi phải dạy cho cậu một bài học!”
Nói xong, Đào Lan lao tới tát vào mặt Tiêu Chính Văn một cái, muốn tính sổ trước.
Tuy nhiên, hành động này khiến Bao Hồng Thịnh sợ hãi đến mức trán túa đầy mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng ngăn Đào Lan lại, sau đó, ông ta tát một cái vào mặt bà ta!
Âm thanh của cái tát này vang vọng khắp cửa bệnh viện!
Đào Lan sững người tại chỗ, ôm chặt bên má nóng rực của mình, kinh ngạc nhìn Bao Hồng Thịnh đang kích động, sau đó giận dữ gầm rống lên: “Bao Hồng Thịnh, anh điên rồi! Anh đánh tôi làm gì?”
Bao Hồng Thịnh sắp tức chết rồi, ông ta chửi mắng: “Đào Lan! Cô mới điên ấy! Cô biết cậu Tiêu đây là ai không? Cậu ấy là bạn của thiếu tá Hàn đấy, những đội quân đang làm nhiệm vụ ở đây đều là do cậu Tiêu gọi tới! Cô dám ra tay với cậu Tiêu à? Có phải cô điên rồi không? Có phải cô muốn cái nhà họ Bao này biến mất ở Tu Hà đúng không!”
Bao Hồng Thịnh nói một hơi, sự căng thẳng trong lòng ông ta cuối cùng cũng được giải tỏa!
Đào Lan sững sờ, nhìn Bao Hồng Thịnh rồi lại nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt đầy kinh hãi.
Sau đó, bà ta đột nhiên tát mạnh một cái vào mặt Bao Hồng Thịnh, giận dữ nói: “Bao Hồng Thịnh! Tôi thấy anh đúng là kẻ tiểu nhân hèn nhát! Cậu ta là cái thá gì mà dám xưng là bạn của thiếu tá Hàn? Còn có thể gọi một đội quân tới đây? Anh đừng có quên, anh trai tôi làm ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, cũng là chức Tham mưu trưởng, thân phận và địa vị không cao hơn những người này sao? Anh quên quan hệ của anh trai tôi với thiếu tá Hàn rồi à! Đúng là đồ ngu xuẩn!”
Nghe vậy, Bao Hồng Thịnh sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy!
Bên phía nhà ngoại ông ta, anh trai của Đào Lan chính là Tham mưu trường của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
Dù sao cũng là một thượng úy mà!
Tiêu Chính Văn này nói mình là bạn của thiếu tá Hàn, cũng chỉ đơn giản là bạn mà thôi!
Anh trai của Đào Lan, Đào Triển Thiên chính là Tham mưu trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
“Mẹ kiếp! Tôi đúng là bị dọa đến mức hồ đồ rồi!”, Bao Hồng Thịnh tát mình hai cái, ngay lập tức tỉnh lại, sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt đầy tức giận!
Quá ngu xuẩn!
Vừa nãy ông ta còn quỳ xuống trước mặt thằng nhãi này, thật quá mất mặt!
“Thằng nhãi! Cho dù mày là bạn của thiếu tá Hàn thì sao chứ? Bác của con trai tao, anh trai ruột của vợ tao là Tham mưu trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đấy! Lần này mày nhất định phải quỳ xuống xin lỗi con trai tao! Còn những nhục nhã vừa nãy, tao nhất định phải đòi lại!”
Bao Hồng Thịnh lập tức đứng thẳng dậy, sắc mặt u ám, liếc nhìn những binh lính đang làm nhiệm vụ xung quanh rồi hét lên: “Anh rể tôi là Đào Triển Thiên, là Tham mưu trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà! Bây giờ mấy người nghe mệnh lệnh của ai?”
Quả nhiên, khi những binh lính này nghe thấy cái tên Đào Triển Thiên từ miệng của Bao Hồng Thịnh, vẻ mặt của họ hơi kinh ngạc, và họ bắt đầu do dự.
Bọn họ vừa mới nhận được lệnh của cấp trên đi làm nhiệm vụ, cũng không biết rõ thân phận của Tiêu Chính Văn.
Vì vậy, trong mắt bọn họ, Đào Triển Thiên là Tham mưu trưởng, chức thượng úy, bọn họ không dám đắc tội.
“Anh Tiêu, việc này….”, vị tiểu đội trường đó do dự nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lắc đầu, nhìn Bao Hồng Thịnh vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Gia chủ Bao, ông cho rằng có Đào Triển Thiên chống lưng là có thể ngạo mạn quá quắt bảo tôi quỳ xuống xin lỗi các người sao?”
“Phí lời! Anh trai tôi là Tham mưu trưởng, là thuộc hạ trung thành bên cạnh thiếu tá Hàn, cũng là bạn tốt của anh ấy! Đáng tin hơn nhiều so với kẻ tự xưng là bạn không biết từ bãi rác nào chui ra như cậu nhiều! Cậu nói xem, nếu chúng tôi muốn đối phó với cậu, thiếu tá Hàn Lợi Dân sẽ nể mặt cậu hay là nể mặt anh trai của chúng tôi đây?”, Đào Lan cười khẩy, khoanh tay trước ngực, giọng điệu kiêu ngạo.
Lúc này Bao Hồng Thịnh cũng nở nụ cười tự mãn, đứng bên cạnh vợ của mình, nói chiêm vào: “Đúng vậy! Tiêu Chính Văn, tao thừa nhận là mày có quen với thiếu tá Hàn, đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nếu đổi là người khác, quả thực sẽ không dám làm gì mày! Nhưng nhà họ Bao tao không phải là người khác! Vợ tao cũng không phải là người khác! Vì vậy, bây giờ tao chính thức cảnh cáo mày, đi vào bên trong với bọn tao, quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tao, thanh toán tiền viện phí và thuốc men, sau đó tự phế một cánh tay, chuyện này tao sẽ coi như chưa xảy ra”.
Trong lòng Bao Hồng Thịnh đã có tính toán cẩn thận, dù sao Tiêu Chính Văn cũng có quen biết với Hàn Lợi Dân, ông ta không muốn làm lớn chuyện này lên, vì vậy ông ta sẽ chỉ trừng phạt một chút, có lẽ thiếu tá Hàn sẽ không nói gì.
Đào Lan vẫn không chịu, nhưng sau khi Bao Hồng Thịnh nói vào tai bà ta vài câu, bà ta mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Sau đó, Bao Hồng Thịnh quay đầu lại nhìn những binh lính đang làm nhiệm vụ, ra lệnh: “Mấy người các cậu đưa hắn vào cho tôi!”
Những binh lính này không biết nên nghe lệnh của ai, khó hiểu nhìn nhau.
Ngược lại Tiêu Chính Văn lại đột nhiên nói một câu: “Tham mưu trưởng Đào Triển Thiên? Hay là các anh gọi điện thoại bảo ông ta qua đây, nếu như ông ta cũng bảo tôi vào đó quỳ xuống xin lỗi, vậy thì tôi không còn gì để nói”.
Đào Lan cau mày khi nghe thấy lời này, cười khẩy nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được tôi, tôi sẽ khiến cho cậu tâm phục khẩu phục!”
Nói xong, Đào Lan lấy điện thoại di động ra, bấm số anh trai, ấm ức khóc lóc nói: “Anh, anh mau đến bệnh viện đi, Nghĩa Nhi bị người ta đánh bị thương nặng, kẻ cầm đầu đang ở ngay trước mặt bọn em, nhưng mà cậu ta nói, cậu ta quen biết với thiếu tá Hàn, còn dắt theo binh lính làm nhiệm vụ tới đây, thậm chí còn nói rằng không coi anh ra gì!”
Ở đầu dây bên kia, Đào Triển Thiên đang làm việc tại trụ sở của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, khi nghe thấy câu này, sắc mặt tối sầm lại, giọng vang như chuông, giận dữ nói: “Em nói gì cơ? Nghĩa Nhi bị người ta đánh á? Đối phương còn nói là bạn của thiếu tá Hàn? Được rồi, được rồi! Em đừng khóc nữa, cũng không cần phải lo! Anh lập tức qua đó, anh muốn xem xem, là kẻ nào dám coi trời bằng vung như vậy!”