Chương 131: Bao trọn nhà hàng
Tiêu Chính Văn liếc nhìn video, mỉm cười, không chút do dự nói: “Không phải anh, có lẽ chỉ là một người trông giống thôi, dù sao cũng từng là binh lính, đều được huấn luyện nghiêm ngặt nên thân hình của mọi người có hơi giống nhau, sao em lại đột nhiên hỏi vậy, video ở đâu ra thế?”
Khương Vy Nhan nghe thấy Tiêu Chính Văn trả lời như vậy, rồi lại nghiêm túc nhìn sắc mặt anh, không phát hiện ra bất cứ điểm nào khả nghi, lúc này mới thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là một đoạn video trên mạng thôi, chúng ta ăn cơm đi”.
Lúc đó, gánh nặng trong lòng Khương Vy Nhan cũng đã được giải tỏa, cô cũng không biết phải đối mặt với Tiêu Chính Văn như thế nào nếu anh nói người đó đúng là anh.
Một người đàn ông đã từng làm tổn thương cô năm năm trước, mặc dù bây giờ đã giúp cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện Tiêu Chính Văn lừa dối mình.
Sau tất cả, bây giờ Khương Vy Nhan rất mềm yếu và dễ bị tổn thương.
Cô không muốn chịu bất kỳ sự lừa dối nào nữa.
Tiêu Chính Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, ân cần gắp đồ ăn cho Khương Vy Nhan, gia đình ba người vui vẻ cùng ngồi ăn cơm.
Lúc đang ăn, Khương Vy Nhan đột nhiên lo lắng hỏi: “Mà này Tiêu Chính Văn, chuyện nhà họ Ninh, anh thật sự có cách giải quyết sao? Gần đây em đã tìm rất nhiều bạn học trước đây, nhưng mà, xin lỗi anh, bọn họ đều không muốn giúp”.
Nói đến đây, sắc mặt Khương Vy Nhan trùng xuống, dường như cảm thấy mình không giúp được cho Tiêu Chính Văn, cảm thấy rất có lỗi với anh.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Yên tâm đi, anh tự có cách, không phải bây giờ còn cách ngày mùng tám tháng sau một tuần nữa sao, anh có thể xử lý ổn thỏa”.
Khương Vy Nhan suy nghĩ một hồi liền gật đầu, trong lòng cũng âm thầm lên kế hoạch, cô nhất định phải đi cầu xin ông nội thêm một lần nữa!
Sau bữa ăn, Khương Vy Nhan đột nhiên nói: “Tiêu Chính Văn, ngày mai em muốn mời các nhân viên trong tổ ăn một bữa cơm, gần đây bọn họ rất vất vả”.
Tiêu Chính Văn nói: “Được đó, em mời đi, chuyện nên làm mà, hay là anh giúp em đặt nhà hàng nhé, bảo đảm mọi người sẽ được ăn một bữa thật ngon”.
Khương Vy Nhan nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Vậy phải nhờ anh rồi, cám ơn anh nhé”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, không nói thêm gì.
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan tới công ty rồi lại quay về đón Na Na, sau đó mới ra ngoài đi tìm nhà hàng.
Nếu Khương Vy Nhan đã mời nhân viên trong công ty đi ăn thì nhất định phải ăn một bữa thật ngon, như vậy mới thể hiện được khí chất của Khương Vy Nhan, anh nhất định phải tìm một nhà hàng có tên tuổi!
Vì vậy, sau khi tìm kiếm một lượt trên mạng, Tiêu Chính Văn lái xe đến nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên.
Đây là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, lượng khách đến đây nhiều vô số kể, thậm chí ở đó mọi người còn phải xếp hàng ba bốn tiếng để chờ đợi.
Hơn nữa, đồ ăn ở đây rất ngon, giá không phải quá đắt nhưng cũng không tính là rẻ.
Người bình thường muốn ăn đồ ăn ngon ở đây thì cũng phải tốn hơn mấy nghìn tệ.
Vì vậy, người đến ăn ở đây đều là những người giàu sang phú quý, nhưng dù như vậy thì vẫn phải xếp hàng.
Sau khi đến cửa nhà hàng, Tiêu Chính Văn nói rõ ý định của mình với lễ tân: “Tôi muốn bao trọn nhà hàng”.
“Bao trọn nhà hàng?”
Cô gái ở quầy lễ tân đang tính toán số lượng khách đặt bàn ngày hôm nay vô cùng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Tiêu Chính Văn đang bế Na Na, đột nhiên ánh mắt cô ấy trở nên vô cùng mong chờ , hỏi: “Xin hỏi, anh muốn bao trọn nhà hàng sao?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, bao trọn nhà hàng”.
Cô gái ở quầy lễ tân không hề có ý xem thường Tiêu Chính Văn, lập tức nói: “Thưa anh, nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên chúng tôi muốn bao trọn cần đặt cọc hai trăm nghìn tệ, anh có chắc chắn không ạ?”
“Chắc chắn”, Tiêu Chính Văn lại gật đầu nói.
Cô gái đó lập tức nở nụ cười, lấy bộ đàm ra, hét vào trong bộ đàm với giám đốc đang bận rộn trong nhà hàng: “Giám đốc, giám đốc, ở đây có một vị khách muốn bao trọn nhà hàng, anh mau ra đây tiếp đón đi”.
“Thưa anh, xin anh đợi một chút, giám đốc của chúng tôi sẽ ra ngay”, cô lễ tân đó lịch sự nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đặt Na Na xuống, để cô bé vào trong đại sảnh, bởi vì ở bên cạnh có khu vui chơi giải trí dành cho trẻ em.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc bộ vest màu xám, đeo kính gọng vàng, lon ton chạy ra, hỏi cô lễ tân: “Người đâu? Vị khách VIP bao trọn nhà hàng đâu?”
Cô lễ tân chỉ vào người Tiêu Chính Văn đang ở chỗ khu vui chơi giải trí, giám đốc lập tức chỉnh đốn lại quần áo, sau đó nở nụ cười, đưa tay ra chào hỏi, hét lớn: “Ui chao, chào anh, chào anh, tôi là giám đốc của Thiên Thượng Lai Tiên, nghe nói anh muốn bao trọn nhà hàng đúng không ạ?”
Tiêu Chính Văn xoay người lại, liếc nhìn vị giám đốc đang nồng nhiệt chào đón, gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn vẻ mặt của giám đốc trở nên rất khó hiểu, sau khi nhìn kỹ Tiêu Chính Văn một lượt, giám đốc cau mày, nghi ngờ hỏi: “Anh…là Tiêu Chính Văn sao?”
Tiêu Chính Văn ngây người ra, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, gật đầu đáp: “Đúng vậy, là tôi”.
Ngay lập tức, sắc mặt của vị giám đốc đó trở nên lạnh lùng, khóe miệng hắn mang theo ý châm biếm cười nhạo, nói: “Đúng là anh thật, Tiêu Chính Văn, lâu lắm rồi mới gặp! Sao nào, không nhận ra tôi à? Chúng ta là bạn cấp ba mà, trước đây, tôi ngồi ở cuối lớp, là người nghịch ngợm nhất, suốt ngày bị cô giáo mắng, lúc đó anh là học sinh học giỏi nhất lớp, lại là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, đám học sinh dốt chúng tôi ghen tị với anh chết đi được, học tập tốt, nhân duyên tốt, còn có vô số các bạn nữ thích thầm anh”.
Tiêu Chính Văn nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ai, nói: “Lưu Đào?”
Vị giám đốc này lập tức bật cười: “Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi cơ đấy”.
Sau đó, Lưu Đào chỉnh lại quần áo của mình, cố tình giả bộ nhiệt tình vỗ vào vai Tiêu Chính Văn nói: “Tôi đã nghe nói về chuyện nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn, mong anh nén nỗi bi thương, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Năm đó anh là học sinh giỏi nhất của lớp chúng ta mà, sau này sẽ lại có cơ hội phất lên thôi, à đúng rồi, sao gần đây tôi lại nghe nói, anh trở thành con rể nhà họ Khương, còn đang ở rể nhà bọn họ? Có chuyện này không? Trời ạ, Tiêu Chính Văn, dù sao anh cũng từng là đại thiếu gia nhà họ Tiêu mà, sao lại có thể vứt bỏ hết tôn nghiêm, làm một kẻ ăn bám chứ, nếu như anh gặp khó khăn có thể tìm bạn học cũ mà, chúng tôi không chắc sẽ giúp anh nhưng nhất định sẽ đưa ra lời khuyên cho anh!”
Sau khi nói xong, Lưu Đào cố nén nụ cười chế giễu, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
Trước đây, Tiêu Chính Văn là học sinh đứng đầu lớp, là một học sinh giỏi trong lòng tất cả mọi người, càng là học sinh cưng của cô giáo, là đối tượng yêu thầm của biết bao nữ sinh trong trường.
Việc này khiến rất nhiều học sinh học kém ganh tị và ghét bỏ, Lưu Đào cũng là một trong số đó.
Bởi vì trước đây Tiêu Chính Văn là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, với thân phận của anh lúc đó, rất nhiều người đều muốn nịnh nọt anh, nhưng anh không thèm quan tâm.
Lưu Đào đã từng xu nịnh anh mấy lần như đều bị anh từ chối, việc này khiến Lưu Đào bắt đầu nảy sinh hận thù với Tiêu Chính Văn từ lúc đó.
Không ngờ rằng, bao nhiêu năm qua rồi, anh đã từng là đại thiếu gia nhà họ Tiêu bây giờ lại trở thành một con chó hoang, còn hắn thì đã trở thành giám đốc của Thiên Thượng Lai Tiên!
Địa vị thân phận đã hoàn toàn bị đảo ngược!
Bây giờ Lưu Đào càng thêm tự tin đứng thẳng người trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, anh đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lưu Đào, cũng không muốn dây dưa gì, chỉ lạnh lùng nói: “Cũng được, nói chuyện chính đi, tôi tới đây để bao trọn gói nhà hàng này”.
Ngay lập tức, Lưu Đào không nhịn được bật cười ha hả, chính là kiểu cười ra nước mắt: “Tiêu Chính Văn, anh vẫn chưa nghe hiểu à? Cứ phải để tôi nói rõ mới được sao? Bây giờ anh chỉ là một con chó hoang nhà họ Tiêu, còn đi ăn bám nhà người khác, dựa vào đâu mà đòi tới đây bao cả nhà hàng? Đây là nhà hàng lớn, là Thiên Thượng Lai Tiên đấy! Phí đặt chỗ là hai trăm nghìn tệ, hai trăm nghìn tệ đấy biết không? Anh có nổi số tiền đó không?”