Chương 134: Bảo bọn họ cút ra khỏi phòng bao
Tiêu Chính Văn khẽ cười giải thích: “Anh không có nhiều tiền vậy đâu, có lẽ thiếu gia Tưởng có lòng tốt thì sao, phải không thiếu gia Tưởng?”
Lúc này nghe anh nói vậy, Tưởng Hoành cười hùa theo: “Phải phải phải, tôi nghe nói giám đốc Khương muốn đến nhà hàng của chúng tôi dùng bữa nên đặc biệt ra đón tiếp”.
Khương Vy Nhan nửa tin nửa ngờ, còn muốn nói gì nữa nhưng nhân viên ở bên cạnh đã ồn ào muốn vào trong nên cô đành bỏ qua rồi dẫn mọi người vào nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên.
Vừa bước vào nhà hàng, mọi người đều bị thu hút bởi bố cục và cách trang trí của nhà hàng.
Thật sự lộng lẫy, xa hoa và sang trọng!
Chẳng trách nơi này trở thành địa điểm đến check-in nổi tiếng trên mạng, thật sự rất xa hoa, cho người ta cảm giác như đang ở trong lâu đài Versailles.
Hơn nữa lúc này cả nhà hàng vắng hoe, không có lấy một người khách nào khác nên cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng mấy người Khương Vy Nhan vừa bước vào, nhân viên phục vụ đứng đợi ở hai bên đã lâu bắn loại pháo chào đón khách hàng phát ra tiếng nổ, giấy kim tuyến màu vàng bay đầy trời, rất đẹp.
“Chào mừng giám đốc Khương, chào mừng mọi người”.
Sau đó các nhân viên phục vụ đều cúi người đồng thanh nói.
Cảnh tượng này khiến đám người Khương Vy Nhan đều chấn kinh, lần lượt lấy điện thoại ra quay lại.
Chẳng mấy chốc, Tưởng Hoành dẫn mọi người đến căn phòng bao sang trọng nhất của Thiên Thượng Lai Tiên.
Sau đó một nhân viên nam dẫn đầu đứng dậy nói: “Nào, lần này phải cảm ơn giám đốc Khương, chúng tôi mới có cơ hội đến đây ăn, kính giám đốc Khương một ly”.
Khương Vy Nhan cũng mỉm cười đứng dậy cạn ly với mọi người. Tuy cô không biết uống rượu nhưng chắc chắn cô phải uống ly rượu này.
Đồng thời cô cũng nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này. Sau này chúng ta cùng cố gắng làm tốt dự án hợp tác lần này, mọi người sẽ cùng được tăng lương!”
“Được! Cảm ơn giám đốc Khương, tăng lương!”
“Ha ha ha! Giám đốc Khương thật sự dễ tính quá, lúc làm việc tôi vẫn rất sợ cô ấy”.
“Trong cả công ty, chỉ có giám đốc Khương là người dễ gần nhất, khác hẳn với phó tổng giám đốc Khương Mỹ Nghiên. Cả ngày cô ta chỉ biết kiêu căng phách lối, đối xử với nhân viên cũng vô cùng hà khắc, còn đổ thừa cho người khác khắp nơi”.
Uống được vài ly, mọi người cũng bắt đầu nói đến nhiều chủ đề, xen lẫn vào trong các câu chữ đều là sự yêu mến của họ với Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cũng liên tục nói chuyện với họ, ngược lại Tiêu Chính Văn trở thành người làm nền, im lặng ngồi cạnh Khương Vy Nhan ăn cơm.
Dù sao anh không thể chen miệng vào chuyện của công ty.
Lúc này, trong đám nhân viên có một nhân viên nam đã uống khá nhiều, mặt cũng đỏ ửng bỗng cầm ly rượu lên nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, tôi cũng kính anh một ly, anh là chồng của giám đốc Khương mà làm cô ấy mất mặt, hại giám đốc Khương luôn bị người ta đâm chọc trong công ty. Tôi kính ly rượu này… cho sự vô liêm sỉ, mặt dày của anh, vậy mà còn có thể ngồi đây ăn cơm! Nào, tôi cạn nhé!”
Nhân viên đó tên là Triệu Húc, trong công ty yêu thầm Khương Vy Nhan đã lâu nhưng hắn biết Khương Vy Nhan đã có một người chồng vô dụng. Thế nên hắn chỉ đành giấu kín tình cảm thầm lặng với Khương Vy Nhan này vào lòng!
Nhưng hôm nay hắn không kiềm chế được nữa, muốn mượn chút rượu này làm càn!
Từ lúc vào đến giờ, thằng vô dụng này chỉ biết ăn ăn ăn!
Tên này sao có thể xứng với một người phụ nữ cao quý, dịu dàng như Khương Vy Nhan được chứ?
Anh ta không xứng!
Thoáng chốc bầu không khí trong phòng bao trở nên yên tĩnh, vài nhân viên vội vã kéo áo của Triệu Húc bảo hắn ngồi xuống nhưng Triệu Húc lại quát: “Đừng kéo tôi! Hôm nay tôi phải nói ra mới thấy nhẹ lòng! Tiêu Chính Văn, anh là cái thá gì chứ? Một con chó hoang dựa vào đâu mà có thể trở thành chồng của giám đốc Khương? Anh ta chỉ biết… chỉ làm liên lụy giám đốc Khương thôi! Tôi thật sự không chịu nổi nữa… Rõ ràng giám đốc Khương có thể phát triển tốt hơn nhưng vì anh ta mà cứ bị đâm chọc ở công ty! Không phải các người không biết! Tiêu Chính Văn, anh đứng dậy cho tôi, anh nói xem, là đàn ông anh có thấy hổ thẹn không?”
Lúc này Tiêu Chính Văn rất bình tĩnh, anh nhướng mày nhìn Triệu Húc đứng dậy. Khương Vy Nhan cũng vội vã kéo tay Tiêu Chính Văn lại, lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, đừng mà, anh ta uống say rồi…”
Khương Vy Nhan cũng lo lắng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Triệu Húc nhưng hắn cứ giả vờ như không thấy.
Lúc này Tiêu Chính Văn nâng ly lên, trước tiên uống cạn ly rượu, sau đó nghiêm túc nhìn Triệu Húc nói: “Tôi biết anh thích vợ tôi, tôi có thể xem những lời anh vừa nói không phải đang xúc phạm tôi, chỉ là tôi cảm ơn sự quan tâm của anh dành cho vợ tôi, thật mừng vì vợ tôi có một nhân viên như vậy. Thế nhưng tôi có thể thẳng thắn mà nói với anh rằng tôi yêu Khương Vy Nhan, tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ!”
Triệu Húc lảo đảo còn muốn nói gì đó nhưng bị người bên cạnh kéo ngồi xuống.
Sau đó Tống Hiểu Nguyệt vội vã xoa dịu bầu không khí: “Ha ha, Triệu Húc uống say rồi, nào nào nào mọi người cứ ăn uống tiếp đi”.
Thoáng chốc mọi người cũng hưởng ứng tiếp tục ăn uống.
Tiêu Chính Văn ngồi xuống, Khương Vy Nhan áy náy nhìn anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh nhé Tiêu Chính Văn, em cũng không ngờ anh ta sẽ nói vậy. Thật ra Triệu Húc không xấu, chỉ là…”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Em yên tâm đi, anh biết mà”.
Một điệp khúc chen ngang cuối cùng cũng bị rượu làm dịu đi.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng cãi vã kịch liệt!
“Mẹ kiếp! Tưởng Hoành, mày có ý gì? Cửu Gia đã đặt phòng bao vào tối nay, sao lại bị người khác chiếm mất rồi? Có phải mày muốn đắc tội với Cửu Gia không?”
Giọng nói vừa thô bạo vừa giận dữ gọi thẳng tên Tưởng Hoành, có thể thấy thân phận và địa vị của người này không hề thấp.
Lúc này Tưởng Hoành lo lắng và sợ hãi nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, cung kính nói: “Anh Hổ, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tối nay nhà hàng được người ta bao trọn này nên phòng bao Cửu Gia đặt trước chuyển sang ngày mai…”
Bốp!
Người đàn ông vạm vỡ tát Tưởng Hoành một bạt tai, trợn mắt tức giận nói: “Mẹ kiếp! Cửu Gia sắp đến rồi mà mày nói với ông đây là phòng bao đặt trước chuyển sang tối mai à? Mày đang đùa giỡn với ông đây hay Cửu Gia đấy hả? Có phải Tưởng Hoành mày không muốn sống nữa không?”
Lúc này Vương Hổ cực kỳ tức giận!
Đằng sau hắn đều là đàn em thân cận của mình, ai cũng lăn lộn trong giang hồ, cả người đều xăm trổ đủ thứ hình, sát khí đầy mình!
Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để dọa người khác chết khiếp!
Huống hồ gì những người này còn mang theo dao!
Vương Hổ này chính là đàn em của Cửu Gia, Kiều Cửu – một ông hoàng trong Tứ Hoàng Nhất Đế ở thế giới ngầm Tu Hà, cũng là đàn em trung thành nhất!
Địa vị đó chính là dưới một người trên vạn người!
Hơn nữa Kiều Cửu này là một ông hoàng của thế lực ngầm ở Tu Hà, thân phận và địa vị chỉ thấp hơn Trịnh Thiên Thái nhưng ở một khía cạnh nào đó lại mạnh hơn Trịnh Thiên Thái, cũng là một thế lực ngầm cũ ở địa phương, thế lực rất phức tạp, nhiều lúc có thể không nể mặt cả Trịnh Thiên Thái!
Nhiều khi những người ở thế lực ngầm Tu Hà đều so sánh Trịnh Thiên Thái và Kiều Cửu, cũng có không ít người âm thầm nương nhờ vào Kiều Cửu, muốn trở mặt với Trịnh Thiên Thái.
Lúc này bị đánh, Tưởng Hoành cũng không dám lên tiếng. Hắn cúi đầu xin lỗi: “Anh Hổ, thật sự xin lỗi, tôi sẽ tự mình nói với Cửu Gia…”
Rầm!
Vương Hổ bước đến đá vào người Tưởng Hoành văng ra ngoài. Hắn tức giận quát: “Mày là cái thá gì mà cũng dám tự mình nói với Cửu Gia? Nói đi, mẹ kiếp, tối nay tên nào dám bao trọn chỗ này? Bảo chúng cút ra khỏi đây, trả lại phòng bao cho Cửu Gia!”