TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 143

Chương 143: Một ngày

Cùng lúc đó, ba chiếc xe quân sự đã tập kết dưới cửa nhà hàng Phượng Hoàng.

Từng binh lính vũ trang đầy đủ lần lượt nhảy xuống xe, bọn họ nhanh chóng phong tỏa toàn bộ cửa ra vào nhà hàng, khách khứa bên trong cũng được mời hết ra ngoài!

Ngay cả ông chủ của nhà hàng Phượng Hoàng cũng bị mời ra ngoài, vẻ mặt lo lắng đứng cùng đám khách.

Lúc này, xung quanh phòng bao đã bị binh lính mà Ninh Dương dẫn đến bao vây toàn bộ!

Ninh Dương giẫm lên đôi ủng màu đen, gương mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, liếc Ninh Kỳ Nhi dưới đất, hai mắt lộ ra vẻ lạnh tanh, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn rồi nói: “Mày muốn chết!”

Tiêu Chính Văn xoay người, trố mắt nhìn Ninh Dương, tầm mắt bắn ra tia lửa, anh nói với Ninh Dương: “Hôm nay, tôi chỉ dạy dỗ em gái anh, nếu anh dám cả gan xen vào, tôi cũng không ngại dạy dỗ cả anh luôn đâu!”

Nghe vậy, khóe miệng Ninh Dương khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khẩy!

Lạch cạch!

Bỗng chốc, anh ta rút súng lục từ thắt lưng ra, chĩa thẳng vào giữa hai chân mày Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Mày ra tay đánh em gái và binh lính của tao, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, bây giờ tao có thể giết mày luôn, mày tin không?”

Tiêu Chính Văn nhướn mày, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, nói: “Phàm là kẻ nào chĩa súng vào tôi, đều đã chết rồi”.

Câu nói này tuy ngắn gọn, nhưng lại khiến không khí trong phòng bao trở nên hết sức căng thẳng!

Chủ soái Bắc Lương lại bị kẻ khác chĩa súng vào đầu!

Chuyện này mà để đám người bên trên biết được, trời sập là cái chắc!

Ninh Dương nhíu mày, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm!

Lúc này Ninh Kỳ Nhi mới bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Tiêu Chính Văn, hét lên với Ninh Dương: “Anh! Giết anh ta! Giết tên này đi! Anh ta dám ra tay đánh em! Em muốn anh nổ súng giết anh ta!”

Ninh Dương muốn bóp cò nhưng anh ta không thể, bằng không sẽ chuốc lấy phiền phức không đáng có.

Tiêu Chính Văn nhận ra Ninh Dương đang do dự, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, nói: “Nổ súng đi”.

Ninh Dương nghe vậy, tức giận hét lên: “Mày nghĩ tao không dám à?”

Nói xong, tay Ninh Dương chuẩn bị bóp cò!

Nhưng đúng lúc này, một binh lính đột nhiên xông ra, nói nhỏ vào tai Ninh Dương: “Đại úy, thiếu tá Hàn Lợi Dân dẫn người đến rồi!”

Ninh Dương nghe xong, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: “Sao anh ta lại đến đây?”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân vang vọng từ ngoài phòng bao truyền vào, từng đội lính vũ trang lại xông vào!

Dẫn đầu là Hàn Lợi Dân, cả người tràn ngập vẻ lạnh lùng!

Lúc này, hai mắt anh ta lạnh như băng, bước thẳng vào phòng bao, trầm giọng quát: “Ninh Dương! Cậu không coi Hàn Lợi Dân tôi ra gì đấy hả? Ở địa bàn của tôi mà lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, cậu muốn làm gì?”

Hàn Lợi Dân chất vấn, đôi mắt bừng bừng lửa giận.

Ninh Dương quay người lại, cau mày nhìn Hàn Lợi Dân, nói: “Thiếu tá Hàn, một cấp dưới và em gái của tôi bị hắn đánh trọng thương, lẽ nào tôi không nên quan tâm sao?”

Hàn Lợi Dân liếc nhìn Tiêu Chính Văn, bất lực thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Giờ cậu chỉ là một đại úy! Còn chưa phải thiếu tá! Chưa đủ tư cách chất vấn tôi! Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu, bỏ súng xuống, đưa người của cậu rút khỏi đây! Bằng không tôi sẽ bắt cậu về tội vi phạm điều lệ quân đội!”

Ninh Dương sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ không can tâm, nhưng vẫn bỏ súng xuống, chỉnh lại quân phục và mũ, hành lễ với Hàn Lợi Dân.

Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Hàn Lợi Dân và Tiêu Chính Văn rồi nói: “Thiếu tá Hàn, hi vọng tháng sau, anh vẫn có thể bảo vệ hắn!”

Nói xong, anh ta kéo Ninh Kỳ Nhi, dẫn người đi khỏi phòng bao!

Đến tận khi toàn bộ người của Ninh Dương rời đi, Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp vẫn sững sờ tại chỗ.

Đây chính là thiếu tá Hàn Lợi Dân!

Trước giờ bọn họ chưa từng gặp!

Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp tỏ vẻ nịnh nọt, tươi cười chào hỏi: “Thiếu tá Hàn, chào anh, tôi là Ngô Khoan Nghiệp, ông chủ nhỏ của tập đoàn Ngô Thị”.

Tuy nhiên, Hàn Lợi Dân không hề liếc nhìn Ngô Khoan Nghiệp, mà đi thẳng đến trước mặt Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh Tiêu, anh không sao chứ?”

Hít!

Cảnh tượng này khiến Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên ở phía sau đều choáng váng!

Chuyện gì đây?

Hàn Lợi Dân lại chủ động hỏi Tiêu Chính Văn có sao không?

Tiêu Chính Văn là ai?

Không phải anh ta chỉ là con chó hoang thôi sao? Vì sao lại được Hàn Lợi Dân năm lần bảy lượt giúp đỡ?

Ngô Khoan Nghiệp sửng sốt, thầm suy đoán mối liên hệ giữa Hàn Lợi Dân và Tiêu Chính Văn!

Nhưng cậu ta nghĩ nát óc cũng không ra.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, anh nhìn thấy hết những biểu cảm kinh ngạc của Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên, chỉ hờ hững nói một câu: “Tôi không sao, cảm ơn thiếu tá Hàn đã quan tâm”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhanh chóng chạy ra ngoài đến phòng bao bên cạnh.

Lúc này, Khương Vy Nhan đã khôi phục lại tâm trí, nhìn Tiêu Chính Văn đầy lo lắng và đau lòng chạy vào, câu đầu tiên cô nói: “Tiêu Chính Văn, xin lỗi, là em không tốt, em không thể giúp gì cho anh, hu hu hu…”

Giây phút đó, trong lòng Tiêu Chính Văn tràn đầy vẻ tự trách, anh đi đến trước mặt Khương Vy Nhan, quỳ một gối xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lẽo đang run rẩy của cô, gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi rồi đáp: “Không sao, không trách em, anh đưa em đi bệnh viện trước đã”.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó Tiêu Chính Văn bế Khương Vy Nhan lên khỏi ghế sofa.

Giờ phút này, trái tim Khương Vy Nhan đập thình thịch, hai má ửng hồng, hai tay vội choàng qua cổ Tiêu Chính Văn, ban đầu còn ngượng ngùng, nhưng sau đó lại dựa sát vào vòng tay ấm áp của Tiêu Chính Văn.

Tiếp đó, Tiêu Chính Văn cứ ôm Khương Vy Nhan như vậy, đi ra khỏi nhà hàng!

Bên ngoài nhà hàng, binh lính do Hàn Lợi Dân dẫn đến, duy trì trật tự hiện trường!

Phía sau nhóm binh lính là đám khách khứa đang thi nhau vươn cổ hóng hớt.

Khi thấy Tiêu Chính Văn bế Khương Vy Nhan từ trong nhà hàng đi ra, bọn họ liền lấy điện thoại ra thi nhau quay chụp, đồng thời bàn luận sôi nổi.

 

Trước sự chú ý của biết bao người, Tiêu Chính Văn bế thẳng Khương Vy Nhan lên xe jeep quân sự, sau đó tự mình lái xe đến bệnh viện.

Bởi vì lần này vết thương của Khương Vy Nhan khá nghiêm trọng, phải nằm viện theo dõi mấy ngày, vì vậy, mấy ngày sau đó, Tiêu Chính Văn luôn chạy qua lại hai nơi.

Hôm nay, Tiêu Chính Văn mang canh gà hầm đến phòng bệnh, còn chưa bước vào đã nghe tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra…

“Khương Vy Nhan ơi Khương Vy Nhan à! Cô có biết lần này Tiêu Chính Văn gây chuyện lớn đến thế nào không? Cậu ta lại dám đánh Ninh Kỳ Nhi! Đó là em gái ruột của đại úy Ninh Dương đấy! Tháng sau Ninh Dương lên làm thiếu tá rồi! Giờ thì hay, Ninh Dương triệu tập một cuộc họp gia tộc của nhà họ Ninh, tuyên bố với bên ngoài, ai dám hợp tác với nhà họ Khương chính là đối đầu với nhà họ Ninh! Bây giờ công ty loạn lắm rồi, hơn mười đối tác đều chấm dứt hợp đồng với nhà họ Khương!”

Là giọng của Khương Học Bác, nghe có vẻ khá sốt ruột.

“Cô là đồ sao chổi! Hôm nay dù thế nào cũng phải trói Tiêu Chính Văn đưa đến nhà họ Ninh! Nếu cậu ta không đi, cả nhà chúng ta coi như xong! Lão gia đã ra tử lệnh rồi, không giải quyết được chuyện này sẽ đuổi cả nhà chúng ta đi! Tôi… tôi đúng là bị cô làm cho tức chết mất!”

Từ Phân mắng chửi, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.

“Khương Vy Nhan! Chị mau gọi Tiêu Chính Văn qua đây, chúng tôi đưa anh ta đến nhà họ Ninh xin lỗi! Cho dù chị không nghĩ cho chúng tôi thì cũng phải nghĩ cho Na Na chứ?”, Khương Thần đồng tình, thái độ rất cương quyết.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mang theo hộp canh gà đi vào, thản nhiên nói một câu: “Chuyện hợp tác làm ăn, để tôi xử lý, trong vòng một ngày, tôi sẽ tìm đủ đối tác về cho nhà họ Khương”.

Đọc truyện chữ Full