Chương 154: Cảnh tượng kinh khủng!
Mưa giăng kín lối, bầu trời âm u, sấm sét rền vang, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ tứ hợp viện!
Sát khí trên mặt Tiêu Chính Văn lúc này cực kỳ nồng đậm!
Cơn mưa không ngớt làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo!
Dưới hiên bên này có cái kiềng ba chân bằng đồng, dưới mưa phát ra tiếng kêu tanh tách!
Bầu không khí u ám khiến người ta cảm thấy khó thở!
Kiều Cửu nhướng mày, xuyên qua màn mưa, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau, vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn? Ha ha ha, thú vị đấy, không ngờ mày lại tìm tới đây! Xem ra tao đã coi thường mày rồi!”
Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng, sát khí tụ lại giữa hai hàng lông mày khiến cho bầu không khí xung quanh càng trở nên ảm đạm!
“Kiều Cửu, từ hôm nay trở đi, Cửu Long Đường của ông sẽ phải giải tán!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói, như thể anh đang nói một chuyện rất bình thường, không thể nhìn thấu cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, câu nói này khiến đám người Kiều Cửu rùng mình!
Sau đó, Kiều Cửu bật cười thành tiếng, hỏi ngược lại: “Mày nói gì cơ, muốn Cửu Long Đường của tao giải tán á? Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói vớ vẩn gì không? Mày chỉ là thằng ở rể nhà họ Khương, là con chó hoang nhà họ Tiêu, có tư cách gì mà nói những lời ngạo mạn đó với ông! Mày muốn chết đúng không?”
Vừa dứt lời, đám người Vương Hổ đứng trước mặt ông ta cũng cay nghiệt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, gầm lên:
“Quá quắt! Dám nói chuyện với Cửu Gia như vậy, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Khuyên chúng mày lập tức cút ra khỏi đây, nếu như Cửu Gia tức giận nhất định sẽ chôn sống cả đám chúng mày!”
“Thật nực cười! Còn nói sẽ cho Long Cửu Đường giải tán, cho dù là Thiên Gia của Tu Hà cũng không nói được câu đó!”
Bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm!
Tiêu Chính Văn bình thản đứng dưới chiếc ô đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiều Cửu đứng cách mười mét, nói: “Tôi muốn giải tán Long Cửu Đường, không ai có thể ngăn cản được!”
“Được, được lắm! Đủ ngông cuồng đấy!”
Kiều Cửu cười khẩy, sau đó nói: “Vậy để tao xem xem, một con chó hoang như này có thủ đoạn gì có thể khiến Long Cửu Đường của tao giải tán!”
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Tiêu Chính Văn!
“Kiều Cửu! Nếu tôi nói muốn ông giải tán Long Cửu Đường thì sao?”, Hàn Lợi Dân lạnh lùng nói, lửa giận trong mắt đã không thể kiềm chế được nữa!
Kiều Cửu này đúng là quá ngông cuồng, trước mặt chủ soái Bắc Lương mà vẫn dám ngạo mạn như vậy!
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Lúc này, Kiều Cửu lo lắng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hàn Lợi Dân, bởi vì màn mưa quá dày, ông ta không kịp để ý tới Hàn Lợi Dân đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, khi giọng nói cất lên, ông ta mới nhìn kỹ qua đó!
Bùm!
Ngay lập tức, Kiều Cửu run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt, nói: “Anh là thiếu tá Hàn Lợi Dân sao?”
“Đúng vậy, chính là tôi!”, Hàn Lợi Dân lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sự thù địch!
Lúc này, Kiều Cửu hoảng sợ!
Ông ta không thể ngờ rằng, người bên cạnh Tiêu Chính Văn lại là thiếu tá Hàn của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
Việc… việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu!
Tuy nhiên, ngay lập tức, Kiều Cửu lạnh nhạt nói: “Thiếu tá Hàn, nếu như anh tới đây làm khách, Kiều Cửu tôi rất hoan nghênh anh, nhưng nếu như anh đến đây để giúp con chó hoang kia, vậy thì Kiều Cửu tôi sẽ làm một trận mưa to gió lớn ở Tu Hà! Dù sao, ở tứ hợp viện này của tôi, chết vài người cũng chẳng có ai biết là do tôi làm cả!”
Gần như trong chốc lát, Kiều Cửu đã hạ quyết định!
Đây nhất định là ai đó ở Tu Hà muốn ra tay với mình, ông ta nhất định không thể ngồi chờ chết được!
Khi Kiều Cửu vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập lại vang lên, một nhóm thanh niên xăm trổ đầy mình xông vào sân, trên tay đều cầm thanh thép và dao, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, khiến người ta không khỏi rùng mình!”
“Thiếu tá Hàn, tôi khuyên anh, nên rời đi đi”, Kiều Cửu lạnh lùng nói.
Hàn Lợi Dân nhìn thấy vậy, lập tức phẫn nộ!
Không ngờ rằng ở đất anh ta cai quản lại có một kẻ ngông cuồng không sợ chiến khu như Kiều Cửu!
Đây rõ ràng là không coi Sở chỉ huy quân đội Tu Hà ra gì!
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
“Kiều Cửu! Ông có biết ông đang làm gì không?”, Hàn Lợi Dân phẫn nộ gầm lên, hai mắt đỏ au, khuôn mặt đầy tức giận!
Kiều Cửu bật cười, nói: “Tôi biết mình đang làm gì, Kiều Cửu tôi không phải là người sẽ ngồi chờ chết, tôi phải cứng rắn, đến vợ mình cũng có thể giết!”
Cùng lúc đó, Kiều Cửu nháy mắt với Vương Hổ, Vương Hổ nhanh chóng bấm điện thoại di động.
Trong vòng năm phút, dưới cơn mưa, khoảng tầm bốn năm mươi chiếc xe tải và ô tô màu đen xuyên qua màn mưa, nhanh chóng dừng lại bên ngoài tứ hợp viện!
Sau đó!
Cánh cửa đạp tung ra!
Đám thanh niên xã hội đen tay cầm dao thép nhảy xuống khỏi xe, trên người đều mang theo sát khí dữ tợn, vừa giẫm lên vũng nước mưa vừa gầm lên dữ dội!
Bọn chúng ướt sũng trong màn mưa, nhanh chóng xông vào trong tứ hợp viện!
Ngay lập tức, toàn bộ tứ hợp viện đều đã bị người của Kiều Cửu bao vây!
Lúc này, Kiều Cửu vô cùng lãnh đạm, nói lớn: “Thiếu giá Hàn, bây giờ, trong ngoài tứ hợp viện này đều là người của tôi, cỡ khoảng hai trăm người!”
Hàn Lợi Dân lạnh lùng liếc xung quanh, phía trước và phía sau bọn họ lúc này đều là những thanh niên với vẻ mặt u ám, trên tay cầm một con dao sáng quắc!”
Hàn Lợi Dân cau mày, nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, nhỏ giọng nói: “Chủ soái, anh có muốn trực tiếp ra tay không?”
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Kiều Cửu đang được một đám người vây quanh, lạnh lùng nói: “Ông cho rằng mình thắng rồi sao?”
“Ha ha ha!”, Kiều Cửu phá lên cười, trong mắt đầy khinh thường và dữ tợi nói: “Tiêu Chính Văn, mặc dù tao không biết mày và thiếu tá Hàn Lợi Dân có quan hệ gì, nhưng hôm nay, chúng mày phải chết cùng nhau!”
Nói xong, Kiều Cửu bắn ra sát khí trong mắt, lập tức xua tay, gầm lên: “Giết hết bọn chúng cho tôi! Sau đó ném vào núi cho sói ăn!”
Trong khoảnh khắc, đám xã hội đen bao vây tứ hợp viện, trên tay cầm dao, bước từng bước về phía đám người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đứng ở dưới ô, thờ ơ lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, sau đó châm lửa, hít một hơi, nhả ra làn khói trắng, lạnh lùng nói: “Ra tay đi”.
Hàn Lợi Dân nhận lệnh, nhanh chóng lấy bộ đàm bên cạnh ra, gầm lên: “Tất cả mọi người, lập tức ra tay! Ai dám phản kháng, giết ngay lập tức!”
Đoàng!
Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời, Kiều Cửu hoảng sợ!
Lẽ nào bọn chúng vẫn còn quân tiếp viện?
Lúc này!
Bên ngoài tứ hợp viện!
Hàng chục chiếc xe bọc thép màu đen chống nổ, ba chiếc xe màu xanh chuyên dụng của quân đội, còn có hàng chục xe tuần tra đèn xanh đèn đỏ bất ngờ ập đến!
Tiếng còi báo động vang vọng khắp đất trời!
Bịch bịch bịch!
Trên xe, một đội binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ nhanh chóng nhảy xuống, trong đó còn có một số người mặc quân phục màu đen, đội mũ beret màu đen, đi giày chiến đấu, một số khác mặc quân trang huấn luyện dã chiến màu xanh lá cây và được trang bị quân dụng, bọn họ đội mũ bảo hiểm màu xanh lá, tay cầm súng, nhanh chóng bao vây tứ hợp viện!
Sau đó, từng thành viên của các đội liên tục xông vào trong tứ hợp viện!
Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân kinh người trong vũng nước mưa vang vọng khắp đất trời!
Từ trên cao nhìn xuống, trong ngoài tứ hợp viện đều là bóng người đen kịt!
Và tiếng cánh quạt gió vù vù bỗng vang vọng khắp không gian!
Ba chiếc máy bay chiến đấu của quân đội lúc này giống như những con đại bàng, bay lượn ngay phía trên tứ hợp viện!