Chương 173: Đánh thắng tao
Ầm!
Mọi người chết lặng!
Chủ soái Tiêu?
Hiệu lệnh của chủ soái?
Chủ soái Tiêu là sao chứ?
Là Tiêu Chính Văn hả?
Trò đùa phải không?
Lúc này, tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà – thiếu tá Hàn Lợi Dân của chiến khu Đông Nguyên chịu sự quản lý của Hoa Quốc, đang nghiêm người kính chào một tên lính giải ngũ, một tên tàn dư của nhà họ Tiêu ư?
Quả là chuyện không thể tin được!
Hơn nữa, theo tiếng nói vang dội của Hàn Lợi Dân, anh ta dẫn theo một trăm binh lính đặc chủng trong rừng được tuyển chọn kỹ càng từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà và tất cả đang tập trung trước mặt Tiêu Chính Văn, súng đặt ngang trước ngực, đồng thanh hô lớn:
“Xin nghe theo lệnh của chủ soái Tiêu!”
Tiếng hô lớn này như xen lẫn ý chí chiến đấu tàn khốc xông lên tận trời xanh, khiến tầng mây bị chấn động.
Những người đại diện của các doanh nghiệp và các gia tộc giàu có hạng nhất Tu Hà đều kinh ngạc, trợn mắt há mồm!
“Chuyện này có nhầm lẫn gì không? Thiếu tá Hàn Lợi Dân mới gọi cậu ta là gì cơ? Chủ soái Tiêu? Cậu ta là nguyên soái ư?”
“Chắc chắn là tôi ù tai rồi! Nhất định là vậy! Không phải cậu ta chỉ là con chó hoang nhà họ Tiêu thôi sao? Không phải chỉ là tên vô dụng ở rể nhà họ Khương à?”
“Trời ơi! Rốt cuộc đây là thật hả? Tên Tiêu Chính Văn này là nguyên soái thật sao?”
Cả nhóm người đều sững sờ, nhao nhao bàn tán!
Lúc này, cả nhà Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ đang lẩn trong đám người cũng há hốc mồm kinh ngạc!
Điên rồi, điên cả rồi!
Tất cả ấn tượng của họ về Tiêu Chính Văn đều bị lật đổ cả rồi!
Rõ ràng Tiêu Chính Văn chỉ là một con chó hoang, là một tên vô dụng!
“Bố? Tên Hàn Lợi Dân này bị điên rồi à? Sao lại làm như vậy?”, Khương Mỹ Nghiên chớp chớp mắt, lộ vẻ kinh sợ.
Khương Văn Kỳ cũng không khá hơn là bao, ông ta há hốc mồm, chết đứng nhìn chằm chằm hình bóng Tiêu Chính Văn ở đằng xa!
“Bố không biết, chúng ta nói nhỏ thôi, về nhà bàn bạc tiếp!”, Khương Văn Kỳ thì thầm.
Lúc này, trong hố đất, Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đang bị chôn đã thấm đẫm nước mắt, lúc thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt, bọn họ còn không ngừng chửi bới, trách móc anh.
Nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến ba người họ!
Bọn họ cho rằng, đời này họ khó mà móc nối quan hệ được với thiếu tá Hàn Lợi Dân, vậy mà anh ta lại cung kính hành lễ với tên vô dụng Tiêu Chính Văn!
Việc này khiến ba người họ sững sờ chết lặng!
“Khương Học Bác, có phải mắt em hoa rồi không? Có phải chúng ta bị chôn chết rồi, mấy thứ chúng ta đang thấy đều là giả cả phải không?”, Từ Phân trừng to mắt muốn nhìn cho kỹ, dựng tai lên muốn nghe cho rõ.
Nhưng vì người dính đầy đất, lỗ tai cũng bị lấp đầy, lại có bóng dáng lờ mờ trước mắt, do đó Từ Phân không tin chắc là bản thân có hoa mắt hay không.
Khương Học Bác cũng hoảng hốt và kinh sợ, nói lắp: “Có lẽ, là thật đó…”
Mà lúc này, trên sân khấu, Khương Vy Nhan đang bị trói bởi xích chó, đôi mắt vô thần của cô lại loé lên tia kinh ngạc!
Cô không dám tin cảnh trước mắt mình, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy!
Chủ soái Tiêu?
Chuyện gì đây?
Rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai?
Trong phút chốc, tất cả mọi chuyện, mọi sự trùng hợp như loé lên trước mắt cô!
Lúc này, Ninh Dương ở bên cạnh nhíu mày, lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt hung ác.
“Hàn Lợi Dân! Anh điên rồi! Anh biết mình đang làm gì không hả? Chủ soái Tiêu gì cơ chứ, hắn chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu bị tiêu diệt năm năm về trước thôi mà!”
Ninh Dương chỉ vào Hàn Lợi Dân rồi gào lên giận dữ, sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, đanh mặt hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
“Cộp!”
Tiêu Chính Văn bước ra trước, giọng vang như sấm, khí thế ngút trời, mang theo sự bá đạo của triệu con mãnh hổ, trầm giọng nói: “Anh không có tư cách để biết thân phận của tôi. Tối nay, nơi này sẽ trở thành địa ngục trần gian vì hành động của các người đối với vợ tôi! Ninh Dương, mạng của anh là của tôi!”
“Ha ha ha!”
Ninh Dương hét lên, trong mắt chứa đầy sát ý!
Anh ta căm phẫn vươn tay chỉ vào Hàn Lợi Dân và Tiêu Chính Văn đang ở dưới sân khấu, cười dữ tợn: “Tao hiểu rồi! Đây là màn diễn kịch của mày và Hàn Lợi Dân! Chủ soái Tiêu gì chứ, vốn dĩ Hoa Quốc không có nhân vật này! Bọn mày muốn mượn tên tuổi không có thực để hù doạ tao sao? Thế thì bọn mày sai rồi! Ninh Dương tao là người chịu sự quản lý của trụ sở chính chiến khu Đông Nguyên của Hoa Quốc! Cấp trên trực tiếp của tao là Tiêu Dao Vương, Từ Kiêu Long! Đó là nhân vật cấp chiến thần! Chỉ dựa vào hai người bọn mày mà muốn dùng tên tuổi không có thực để doạ tao sao?”
Lời này của Ninh Dương đã đánh tan những hoài nghi và lo lắng của mọi người!
Thì ra chỉ là màn kịch tự biên tự diễn!
“Hóa ra là vậy, chỉ là diễn kịch, quả nhiên vô dụng vẫn là vô dụng! Con chó hoang mãi vẫn chỉ là chó hoang!”
“Tên Hàn Lợi Dân này cũng hồ đồ quá đi, vậy mà lại diễn cùng với tên vô dụng như này, xem ra anh ta già rồi, không hợp giữ chức tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà nữa rồi!”
“Thật là vô dụng! Tên này khiến người khác chán ghét quá!”
Mọi người thở phào, dùng từ ngữ sắc bén chửi rủa nhục mạ, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng!
Suy cho cùng, Hàn Lợi Dân cũng là thiếu tá!
Khương Vy Nhan vốn rất kích động, nhưng nghe thấy Ninh Dương nói vậy, cô chợt bình tĩnh lại, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, nghi ngờ, lo lắng và sợ hãi đan xen lẫn nhau.
Diễn kịch ư?
“Không phải! Bố cháu không hề diễn kịch, bố cháu rất lợi hại! Bố cháu là nguyên soái, là chủ soái Bắc Lương! Bố từng kể cho Na Na nghe, bố là đại nguyên soái, là anh hùng vĩ đại! Bố có ba trăm nghìn người dưới quyền! Đều là anh trai của Na Na!”
Na Na đang ở trong lòng Khương Vy Nhan bỗng vùng vẫy hét lên!
Đôi mắt chân thật đó ngơ ngác nhìn mọi người!
Sau đó, mọi người cười ầm lên!
“Ha ha ha! Đứa con hoang đó nói gì vậy? Bố nó là chủ soái của Bắc Lương sao?”
“Nếu Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương, vậy tôi sẽ tự sát!”
“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn đã không có tài cán gì, còn lừa cả con gái mình!”
Nghe thấy mấy lời này, Na Na thấy ấm ức, bĩu môi, buồn bã nói nhỏ: “Mẹ ơi, Na Na không nói dối, bố rất lợi hại, bố nói bố là chủ soái Bắc Lương, sau này muốn dắt Na Na ngồi xe tăng, ngồi máy bay, cưỡi ngựa lớn…”
Khương Vy Nhan ôm Na Na, lau những giọt nước mắt ấm ức nơi khoé mắt cô bé, nói: “Được, mẹ tin lời Na Na nói là thật”.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt tràn đầy hi vọng, rồi hét lớn: “Tiêu Chính Văn, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải cứu Na Na, cứu con gái của chúng ta!”
Khóe mắt Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện những giọt nước mắt, vô cùng kiên định!
Trong lòng anh đầy rẫy nhưng cảm xúc tự trách và căm phẫn, hận không thể giết Ninh Dương đang trên sân khấu và đám người nhà họ Ninh ngay lập tức!
Hàn Lợi Dân sau khi nghe Ninh Dương nói vậy cũng bất lực!
Cùng lúc đó, anh ta được trải nghiệm toàn bộ sát khí hừng hực trên người Tiêu Chính Văn ở bên cạnh!
Loại sát khí này khiến Hàn Lợi Dân rùng mình, đôi chân không khỏi run lẩy bẩy!
Quá đáng sợ!
Tựa như sát thần đẫm máu bước ra từ hàng vạn đại quân.
Hàn Lợi Dân biết rằng, tối nay, nhà họ Ninh xong đời rồi!
Ninh Dương cũng xong rồi!
Trên sân khấu, Ninh Dương nhìn Tiêu Chính Văn ở bên dưới với sát khí ngút trời, anh ta bỗng cởi chiếc mũ lính xuống, mở khuy áo của bộ quân trang, đưa tay gỡ áo vứt lên trên không, sắc xanh quân đội đung đưa rớt vào tay của bảo vệ đang đứng một bên!
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, đứng dưới ánh đèn sân khấu trông vô cùng chói mắt.
Ninh Dương vặn cổ, ngoắc tay với Tiêu Chính Văn đang đứng dưới sân khẩu, làm động tác khiêu chiến, nói: “Nghe nói mày là lính giải ngũ, thế chúng ta dùng cách của binh lính để giải quyết đi! Lên đây, đánh thắng tao, mày có thể dắt vợ con mày đi! Nếu thua thì để cái mạng mày lại!!”