Chương 188: Sát thủ
Ba ngày sau.
Trong ba ngày này, mỗi ngày mọi người ở Tu Hà đều bàn tán, thảo luận đủ các loại chuyện xoay quanh nhà họ Ninh!
Đương nhiên, chủ đề bàn tán của mọi người liên quan đến Hàn Lợi Dân và Vương Truyền Minh nhiều hơn, còn tin tức về Tiêu Chính Văn đã bị người của Vương Truyền Minh cố gắng khống chế và ngăn chặn, nên hầu như mọi người đều không hề biết rõ chuyện đêm đó của nhà họ Ninh.
Buổi tối.
Trong bệnh viện.
Tiêu Chính Văn đi theo bảo vệ cả một ngày nên hơi mệt mỏi, anh ngồi bên trong hành lang.
Hành lang của bệnh viện tĩnh mịch và hơi lạnh giá.
Vào lúc này!
Đèn trong hành lang đột nhiên vụt tắt!
Trong nháy mắt bốn phía tối đen như mực, chỉ có tiếng gió ở bên ngoài cửa sổ mang theo tiếng xào xạc xuyên thấu!
Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế dài không nhúc nhích, lúc này ánh mắt anh còn đáng sợ hơn cả hổ!
Trong bóng đêm, một loạt tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ cửa sổ cuối hành lang!
Ba người!
Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã phán đoán được số lượng và thực lực của đối phương!
Bọn họ đến đây để giết anh sao?
Là lính đặc công của nước địch ư?
Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế hàng dài không động đậy, che giấu sát khí lạnh thấu xương.
Còn ở cuối hành lang, ba người kia mặc trang phục ban đêm, đeo mặt nạ màu đen, không hề có ý che giấu sát khí trên người!
Trong tay bọn họ đều đang cầm dao găm lạnh như băng, mũi dao ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo!
Lúc bọn họ sắp tiến vào phòng bệnh thì trong bóng tối phát ra một giọng nói trầm thấp giống như tử thần, nói: “Sát thủ chuyên nghiệp à? Là người của tổ chức nào?”
Lộp bộp!
Trong nháy mắt bầu không khí của hành lang đã bị đóng băng!
Cứ như thể thời gian đã dừng lại ngay lúc đó!
Ba người kia đứng tại chỗ trong tay cầm chặt dao găm, sắc mặt dưới lớp mặt nạ tràn đầy vẻ hoảng loạn và hoài nghi!
Đặc biệt là cả ba cặp mắt đều đang để lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh hãi!
Trong hành lang có người ư?
Sao có thể chứ!
Thế mà vừa nãy bọn họ lại không phát hiện ra ở hành lang còn có người!
Bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện bài bản!
Dưới tình huống bình thường, những vật có dấu hiệu sống trong hành lang đều không thể thoát khỏi con mắt của bọn họ!
Nhưng bây giờ, trong bóng đêm yên tĩnh thế mà lại có sự tồn tại của người sống!
“Giết!”
Ngay lập tức cả ba sát thủ đều đưa ra phán đoán nhanh nhất, dùng dao găm lạnh như băng ở trong tay đâm về phía người đang ngồi trên hàng ghế dài!
Một dao nhắm vào tim Tiêu Chính Văn!
Một dao nhắm vào cổ họng Tiêu Chính Văn!
Còn một dao là nhắm vào bụng của Tiêu Chính Văn!
Mỗi một dao đều là đòn trí mạng!
Người bình thường nếu rơi vào tình huống bị bao vây như thế này thì đã mất mạng!
Nhưng chuyện kinh khủng nhất đã xảy ra!
Tiêu Chính Văn ngồi trên hàng ghế dài, sắc mặt thản nhiên, hoàn toàn không để ý đến ba tên sát thủ đang lao đến!
“Vợ và con tôi đều đang nghỉ ngơi, vậy nên tôi chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Anh vừa dứt lời, cơ thể vốn đang ngồi trên hàng ghế dài lại biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, đợi đến khi Tiêu Chính Văn xuất hiện lại thì đã nắm chặt cổ tay của một người!
Răng rắc một tiếng!
Cổ tay người đó đã bị bẻ gãy!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng do người đó đeo mặt nạ nên âm thanh cũng không lớn lắm!
Tuy nhiên lại nghe ra được đối phương đang rất đau đớn thống khổ!
Mà ngay lúc đó, dao găm trong tay tên sát thủ bị rơi xuống!
Tiêu Chính Văn ngay lập tức vung tay bắt được dao găm đang rơi xuống, rồi sau đó dùng sức!
Soạt!
Ánh sáng bạc lóe lên!
Một dao này mang theo sát khí lạnh thấu xương, đâm thẳng qua cổ của một tên sát thủ, khiến cổ hắn chảy ra từng dòng máu nóng!
Rầm một tiếng!
Tên sát thủ đó đã không còn phản ứng, chết thẳng cẳng!
Còn lại một tên sát thủ cuối cùng, sau khi thấy trên cổ đồng đội đã ngã xuống không ngừng chảy máu, hắn nhất thời hoảng loạn, lập tức rút lui, quay lưng muốn bỏ chạy!
Đó là hành động theo bản năng!
Bởi vì hắn biết, trong một khoảng thời gian ngắn lại mà giải quyết được hai tên sát thủ bên cạnh hắn dễ như trở bàn tay!
Thì thực lực của người đàn ông này cực kỳ mạnh!
Tuyệt đối không phải là người mà bọn chúng có thể đối đầu!
Nhất định phải chạy thoát để báo cáo chuyện này với chủ nhân!