Chương 196: Khua tay múa chân
Cúp điện thoại.
Hai mắt Khương Mỹ Nghiên trợn to như chuông đồng, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Anh chết chắc rồi! Lại dám uy hiếp tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại dám chạy tới đạp hỏng cửa của tôi! Anh đợi đó, tôi nhất định phải bẻ gãy chân anh!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên đứng tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng nói: “Mã Kim Long đã bị bắt, cô cảm thấy, bây giờ cô lớn tiếng quát tháo với tôi thì có nghĩa gì? Chuyện cô làm đủ để bây giờ tôi giết cô luôn rồi!”
Lộp bộp!
Khương Mỹ Nghiên nghe vậy, trong lòng run sợ, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Mã Kim Long bị bắt rồi sao?
Chuyện này làm sao có thể chứ!
Không phải bảo hắn dạy dỗ Khương Vy Nhan và Na Na sao?
Sao lại bị bắt chứ?
Mã Kim Long này đúng là vô dụng!
Cầm năm trăm nghìn tệ của mình vậy mà lại bị bắt!
Khương Mỹ Nghiên càng nghĩ càng tức, nhưng cô ta chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi không biết anh đang nói gì! Anh đừng ngậm máu phun người, Mã Kim Long gì chứ, tôi không quen! Bây giờ tôi chỉ biết, anh đạp hỏng cửa của tôi, còn uy hiếp tôi!”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn vẫn lạnh tanh, cũng chẳng muốn giải thích gì với loại phụ nữ này.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bốn năm tên bảo vệ to lớn thô kệch, trong tay cầm gậy chống bạo loạn, nhanh chóng đẩy đám người chen chúc vây xem, xông thẳng vào!
Đội trưởng đội bảo vệ dẫn đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, xông vào phòng làm việc, cởi mũ ra và thở hổn hển nói: “Phó giám đốc Khương, chuyện gì vậy?”
Khương Mỹ Nghiên lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn, hét về phía mấy tên bảo vệ kia: “Chính là anh ta! Đạp hỏng cửa của tôi, còn uy hiếp tôi! Các người lập tức đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe liền xoay người, hung tợn liếc xéo Tiêu Chính Văn rồi quát lớn: “Cửa là do mày đạp hỏng à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu trả lời: “Là tôi”.
“Mẹ kiếp! Ngang ngược gớm! Lôi hắn xuống cho tôi!”, đội trưởng đội bảo vệ giơ tay, lập tức vung gậy chống bạo loạn trong tay đập về phía Tiêu Chính Văn!
Nhưng!
Giây tiếp theo!
Ầm ầm mấy tiếng!
Mấy bóng người bay ngược ra, đập mạnh vào bức tường bên cạnh, đụng nát bàn trà và cả bàn làm việc.
Tiếp sau đó mấy tên bảo vệ ngã nhào xuống đất, không ngừng kêu rên thảm thiết!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Mỹ Nghiên, nói: “Khương Mỹ Nghiên, cô bảo những người này ra tay với tôi là xem thường tôi quá rồi đấy! Nhớ kỹ lời cảnh cáo tôi dành cho cô!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người ra khỏi công ty!
Trong phòng làm việc, Khương Mỹ Nghiên bị dọa toàn thân run rẩy!
Vừa nãy Tiêu Chính Văn ra tay quá nhanh, cô ta cũng không nhìn rõ anh ra tay thế nào mà mấy tên bảo vệ này đã nằm thẳng cẳng ở dưới đất!
Cô ta giậm chân oán hận, phát điên quát mắng mấy tên bảo vệ kia: “Đồ vô dụng! Tất cả đều là lũ vô dụng! Cần các người có ích gì, cút xéo đến bộ phận nhân sự nhận lương rồi biến đi cho tôi!”
Sau đó, Khương Mỹ Nghiên lấy túi xách và rời khỏi văn phòng.
Cô ta rất khó chịu, nhất định phải tìm Ngô Khoan Nghiệp, nghĩ cách dạy dỗ Tiêu Chính Văn một trận!
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi công ty nhà họ Khương thì đột nhiên nhận được điện thoại của Khương Vy Nhan, trong điện thoại Na Na ầm ĩ đòi ăn bánh kem.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Được, bố mua cho con”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đi đến cửa hàng bánh kem gần đó.
Mà nửa đường, một chiếc xe tuần tra bỗng vượt lên, dừng trước mặt anh!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Tống Băng Văn đi xuống từ trong xe.
Người phụ nữ này mặc đồng phục tuần tra, đường cong cơ thể đúng chuẩn, phác họa dáng người vô cùng bốc lửa!
Nhất là đôi chân mang vớ đen, cộng thêm khí chất kiều diễm lạnh lùng của cô ta, mang đến cho người ta một loại cảm giác người đẹp băng giá!
Trong nháy mắt, bốn phía có không ít trai gái vây quanh, nhất là đàn ông, lúc này đều lần lượt lấy điện thoại ra, lén lút chụp trộm Tống Băng Văn!
Suy cho cùng, Tống Băng Văn cũng tính là một đóa hoa đẹp của Cục thanh tra Tu Hà!
Dáng người bốc lửa, khí chất kiều diễm lạnh lùng, hoàn toàn là nhân vật cấp bậc nữ thần!
Lúc này Tống Băng Văn bước hai chân mang vớ đen đi thẳng đến trước Tiêu Chính Văn mặt mày lạnh lùng, lấy giấy chứng nhận ra, nói: “Tiêu Chính Văn, đi với tôi một chuyến!”
Mặt Tiêu Chính Văn đầy vẻ nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”
Tống Băng Văn lạnh lùng đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, phối hợp điều tra”.
Dứt lời, Tống Băng Văn giơ tay muốn khống chế Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn nghiêng người, sắc mặt u ám nói: “Tiểu thư Tống, xin tự trọng, tôi không phạm pháp gì, cô cũng không có quyền đưa tôi về như vậy chứ?”
Tống Băng Văn bắt hụt, sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ai nói anh không có tội chứ? Chuyện của bệnh viện, tôi cần anh phối hợp với tôi để điều tra, hỏi mấy vấn đề liên quan! Thế nào, anh có tật giật mình à?”
Tiêu Chính Văn nghe vậy, nhíu mày, hơi bất lực.
Anh nhìn ra được, Tống Băng Văn này không phải người xấu, chỉ là tính tình hơi nóng nảy và cá tính, ghét cái ác như kẻ thù mà thôi.
Rất có thể, cô ta đang có hứng thú với thân phận của anh.
“Ngại quá, con gái tôi còn đang đợi bánh kem của tôi, nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào về chuyện của bệnh viện thì có thể tìm tổng tư lệnh Tống”, Tiêu Chính Văn hờ hững nói, nhấc chân muốn bỏ đi.
Điều này đã chọc tức Tống Băng Văn!
Tốt xấu gì cô ta cũng là một thanh tra!
Tiêu Chính Văn này lại không coi cô ta ra gì!
Cô ta đã điều tra rõ thân phận của Tiêu Chính Văn!
Năm năm trước anh là nhân chứng sống duy nhất của nhà họ Tiêu ở Tu Hà, bây giờ cũng là tên ở rể của nhà họ Khương.
Ban đầu lúc Tống Băng Văn nhìn thấy những tài liệu này, đầu óc cũng đầy nghi ngờ, người bình thường không thể bình thường hơn như anh thì tại sao lại khiến chú của cô ta lại tôn kính như thế?
Còn bảo sau này anh nói gì thì cô ta cũng phải nghe theo.
Tống Băng Văn quyết định đích thân qua xem thử, không ngờ lại xảy ra chuyện bắt giữ con tin ở bệnh viện, đúng lúc cho cô ta một cái cớ.
“Muốn đi sao? Không có cửa đâu! Theo tôi về tiếp nhận điều tra!”
Tống Băng Văn vừa cắn răng, vừa giậm chân, người nghiêng về phía trước, tay phải cũng cùng lúc nắm lấy khuỷu tay của Tiêu Chính Văn!
Đây là đòn bắt tóm mà cô ta học được ở học viện thanh tra!
Chiêu này Tống Băng Văn thử mười lần đều thành công, về cơ bản những tên côn đồ và kẻ lừa đảo đều bại dưới chiêu này của cô ta!
Nhưng.
Đã xảy ra chuyện bất ngờ!
Tiêu Chính Văn tránh né chiêu thức này của Tống Băng Văn dễ như trở bàn tay, sau đó lại nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: “Tiểu thư Tống, tôi không muốn xảy ra chuyện không vui với cô, vẫn mong cô tự trọng”.
Tống Băng Văn thấy Tiêu Chính Văn vẫn có tâm trạng kháng cự lại, cơn giận lập tức dâng trào, lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhấc chân đá thẳng về phía mặt Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn bất lực, người không nhúc nhích, giơ thẳng tay, vững vàng giữ lấy mắt cá chân của Tống Băng Văn!
Cảm giác tiếp xúc trơn mịn, chất liệu của vớ đen này không tệ!
“Tiểu thư Tống, công phu mèo ba chân này của cô, sau này vẫn nên ít ra ngoài làm mất mặt đi, chỉ khua tay múa chân đối phó những tên côn đồ thì được, đối phó với tôi thì còn kém chút”, Tiêu Chính Văn đánh giá thẳng không hề nể mặt.
Tống Băng Văn nổi giận đùng đùng, dùng sức muốn rút chân phải của mình về từ trong tay Tiêu Chính Văn, nhưng hai bàn tay lớn kia cứ như kìm sắt, kẹp chặt chân cô ta!
Ngay tức khắc, mặt Tống Băng Văn đỏ ửng, bên má nóng bừng!
Cô ta lớn như vậy rồi, chưa từng để một người đàn ông nắm mắt cá chân mình như thế, hơn nữa còn duy trì tư thế ngượng ngùng như vậy!
“Anh buông ra!”, Tống Băng Văn sốt ruột, chân trái ghì mạnh xuống đất, người nhảy nhẹ lên, xoay nửa người ở giữa không trung, đồng thời đá chân trái ra, muốn đá vào bụng Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn đẩy mạnh chân phải của Tống Băng Văn ra, cùng lúc bản thân lùi về sau một bước.
Tống Băng Văn lập tức mất đi điểm tựa, cả người cũng lùi về sau, ầm một tiếng, bờ mông căng tròn ngã rầm xuống đất!
“Ôi trời…”
Tống Băng Văn đau đớn, gò má nóng hừng hực, ánh mắt oán hận liếc nhìn Tiêu Chính Văn, gầm lên giận dữ trong điên cuồng: “Tiêu Chính Văn! Tôi phải giết anh! A a a!”
Tiêu Chính Văn bất lực nhún vai, cất bước rời đi.
Đàn ông tốt không tranh đấu với phụ nữ.
Nhất là phụ nữ như Tống Băng Văn, rõ ràng là là chưa từng trải qua đòn hiểm của xã hội.
Nhìn Tiêu Chính Văn rời khỏi, Tống Băng Văn khập khiễng đứng dậy, xoa lưng của mình, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tiêu Chính Văn! Anh chạy không thoát đâu! Tôi nhất định sẽ đích thân bắt anh về thẩm vấn!”
Sau đó, cô ta tức giận đẩy đám người đang hóng hớt trước mặt, chui vào trong xe, khởi động xe rời khỏi đó.
Bên này, Tiêu Chính Văn đã chạy xa, thấy Tống Băng Văn không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vốn định điện thoại cho Tống Hậu Lượng, bảo anh ta cảnh cáo Tống Băng Văn nhưng anh lại nhìn thấy bánh kem trong tay mình đã nát hết rồi.
Tiêu Chính Văn thở dài, định quay để mua một phần mới.
Mà lúc Tiêu Chính Văn chạy đến bệnh viện, đột nhiên phát hiện trong phòng bệnh của Khương Vy Nhan, lại có thêm mấy vị khách không mời mà đến!