TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 239

Chương 239: Phản kháng? Không tồn tại

Khương Vy Nhan chỉ nhìn thấy một góc, vừa định giơ tay cầm lên thì Tiêu Chính Văn đã bê cháo nóng đến, anh ngồi xuống, mặt nở nụ cười dịu dàng, nói: “Ăn lúc nóng cho ngon, bữa tiệc tối này thế nào?”

Khương Vy Nhan nhận lấy cháo nóng, có vẻ không muốn nhắc đến chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối lắm, cố nở nụ cười nói: “Cũng ổn, em hơi mệt nên đã về trước”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, không nói gì, thật ra trong lòng đã vô cùng lo lắng!

May mình về sớm, nếu không thì lộ tẩy rồi!

Mà bên này, sau khi Khương Vy Nhan ăn cháo nóng xong cũng quên mất chuyện mặt nạ trắng, cô đứng dậy, tâm trạng ủ rũ trở về phòng ngủ.

Na Na chớp đôi mắt to nghi ngờ, nhìn sang Tiêu Chính Văn hỏi: “Bố ơi, hình như mẹ có vẻ không vui thì phải”.

Tiêu Chính Văn xoa cái đầu nhỏ của Na Na, nói một câu: “Không sao đâu”.

Dứt lời, anh giơ tay cầm mặt nạ trắng trong góc ghế sofa, cất vào sâu trong tủ.

Suýt chút thì bị Khương Vy Nhan nhìn thấy rồi.

Cùng lúc này, Đỗ Hạo Hiên đã trở về khách sạn của mình!

Hắn gào thét phẫn nộ, tức giận đập nát mọi toàn bộ mọi thứ trưng bày trong khách sạn!

“Đáng chết! Rốt cuộc tên đó là ai? Ngay cả Lý Trường Thắng cũng phải khép na khép nép với anh ta chứ! Đáng ghét! Đúng là đáng ghét!”, Đỗ Hạo Hiên ngồi trên sofa, mặt đầy vẻ u ám dữ tợn!

Tối nay đúng là mất mặt!

Hắn đường đường là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, lăn lộn phát triển nhanh chóng ở tỉnh, là một trong bốn thiếu gia của tỉnh!

Nhưng từ nửa tháng trước đến Tu Hà, Đỗ Hạo Hiên làm gì cũng không vừa ý!

Đầu tiên là chuyện của Đỗ Tình Tuyết, Sát Lang bị tên ở rể vô dụng đánh bại chỉ bằng một đòn!

Sau đó là chuyện hôm nay, khiến cho Đỗ Hạo Hiên hắn xấu mặt trước nhiều gia tộc giàu có Tu Hà như vậy!

“Rầm!”

Đỗ Hạo Hiên đập nát ly rượu trong tay, sau đó tức giận gọi điện thoại cho Sát Lang!

Bên kia điện thoại, gần đây Sát Lang vẫn luôn dưỡng thương trong căn nhà thuê, vì hắn không còn được Đỗ Hạo Hiên tín nhiệm nên thường mượn rượu giải sầu!

Hắn hết sức căm hận tên khốn Tiêu Chính Văn!

Một Tu Hà nhỏ bé, lại xuất hiện tên khốn có bản lĩnh và thực lực lớn đến vậy!

Lúc này Sát Lang nhận được điện thoại của Đỗ Hạo Hiên, cũng vội ngồi dậy, giật nảy mình, nói một cách cung kính: “Anh Đỗ, có gì dặn dò, Sát Lang tôi nhất định làm được!”

Đỗ Hạo Hiên cười khẩy, nói: “Sát Lang, anh cũng hiểu chuyện đấy, tối này thiếu gia tôi rất tức giận, bây giờ anh đến nhà họ Khương trói con đàn bà đê tiện Khương Vy Nhan kia tới đây cho tôi! Tôi muốn hành hạ cô ta! Tôi phải khiến tên Tiêu Chính Văn kia biết, kết cục của việc đắc tội tôi là gì!”

“Rõ!”

Sát Lang cúp điện thoại rồi đứng dậy, thay bộ đồ ban đêm màu đen, bên hông dắt theo hai con dao găm mỏng, sau đó đeo mặt nạ đen bước ra ngoài!

Đỗ Hạo Hiên ngồi trên sàn nhà khách sạn của mình, không ngừng uống rượu và phát ra tiếng cười nhạt: “Khương Vy Nhan à, tối nay ông đây nhất định phải ngủ với cô! Tôi còn phải chụp lại dáng vẻ phóng đãng quỳ dưới người tôi của cô, tôi phải để tất cả người Tu Hà đều biết, cô là một con đàn bà đê tiện!”

“Anh Bạch?”

“Ha ha! Tốt lắm, không phải anh là anh hùng cứu mỹ nhân, giả làm người tốt sao? Vậy tôi để anh xem, Đỗ Hạo Hiên tôi cũng không phải người dễ chọc vào!”

Trong lòng Đỗ Hạo Hiên đang kiềm chế sự tức giận và oán hận ngút trời!

Tiêu Chính Văn, anh Bạch đều vì Khương Vy Nhan kia!

Ở khu nhà nhỏ của nhà họ Khương, trong màn đêm một bóng người như ma quỷ, nhìn qua bức tường nhảy vào trong!

Hắn đặt chân xuống rất nhẹ, gần như không phát ra âm thanh!

Sát Lang khom lưng, ánh mắt lạnh tanh, quét nhìn gió thổi cỏ lay trong sân!

Hắn chậm rãi lau con dao găm lấp lánh sắc bén từ bên hông!

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn đang ngủ trên sofa phòng khách, đột nhiên tỉnh giấc!

Khoảnh khắc đó, con ngươi của anh tựa như sao sáng trong màn đêm, phóng ra vẻ lạnh lùng vô cùng rợn người!

Sau đó, khóe miệng Tiêu Chính Văn lộ ra nụ cười hết sức tàn nhẫn, lông mày cũng nhíu lại!

Anh xoay người, chớp mắt đã đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liếc nhìn Na Na và Khương Vy Nhan đang ngủ rất say rồi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, trong nháy mắt anh quay đầu lại, sát khí mạnh mẽ trên người toát ra ngoài không hề che giấu!

Dám ám sát ở đây, gan người này lớn thật!

Ở cửa, một con dao găm lấp lánh sáng chói, vững vàng yên tĩnh xuyên vào từ trong khe cửa, định cạy cửa phòng!

Vì biệt viện nhà họ Khương là kết cấu tứ hợp viện nên cửa nhà bên trong đều là chốt an toàn!

Khoảnh khắc cửa nhà bị đẩy nhẹ ra, ánh trăng ảm đạm luồn vào theo khe cửa, từ nhỏ biến lớn, rơi vào phòng khách!

Một chân Sát Lang bước vào phòng khách, nhưng chân còn lại cũng không dám bước vào nữa!

Bởi vì khoảnh khắc đó, Sát Lang cảm nhận được sát khí… vô cùng ngút trời ở trong nhà!

Sát khí này khiến toàn thân Sát Lang cảm nhận áp lực hết sức lớn mạnh!

Tí tách!

Trán Sát Lang toát mồ hôi lạnh, bỗng… rơi tí tách xuống đất!

Mặc dù chỉ là thời gian trong nháy mắt, nhưng với Sát Lang mà nói, lại giống như trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng!

Sát khí quá hùng mạnh!

Khí thế quá đáng sợ!

Trong… trong căn nhà này có một cao thủ, cao thủ rất mạnh!

Đây là phán đoán đầu tiên của Sát Lang!

Cũng là vào khoảnh khắc này, Sát Lang muốn quay đầu bỏ chạy!

Nhưng hắn không dám xoay người!

Bởi vì, hắn sợ khoảnh khắc mình xoay người thì mạng cũng mất ở đây!

Quá khủng khiếp!

Trước nay Sát Lang chưa từng thấy sát khí hùng mạnh cuồn cuộn như này!

Hắn từng nhìn gặp người mạnh nhất, cũng chính là sát thần vua lính đánh thuê tên là Huyết La ở nước ngoài!

Đó là một sự tồn tại của chiến thần cấp bốn sao thật sự!

Sự tồn tại như vậy là nhân vật vô cùng lớn mạnh và khủng khiếp ở quốc gia phương Tây!

Dưới trướng còn có binh đoàn lính đánh thuê mấy chục nghìn người!

Trước mặt vị chiến thần đó, Sát Lang chỉ là nhân vật nhỏ bé như hạt bụi!

Có lẽ, thực lực của binh vương cấp ba sao như hắn ở Tu Hà thì có thể phát triển như gió, thậm chí không có đối thủ!

Nhưng ở trước mặt chiến thần cấp bốn sao đó, thì đối phương chỉ một ngón tay cũng đủ để lấy mạng hắn!

Nhưng giờ phút này, điều khiến Sát Lang vô cùng hoảng sợ là trong nhà, sát khí ngút trời kia không hề thua kém gì với chiến thần Huyết La cấp bốn sao!

Thậm chí chỉ trong chớp mắt, Sát Lang cảm thấy cho dù là chiến thần Huyết La cấp bốn sao cũng chỉ là một con kiến khi ở trước mặt người này!

Đúng chỉ là một con kiến!

Khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện, Sát Lang giật hết cả mình.

Gần như trong nháy mắt, Sát Lang quỳ phịch xuống đất, cả người giống như nằm rạp xuống, cắm đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt, nói: “Xin đại ca tha mạng! Xin đại ca tha mạng!”

Đúng!

Cầu xin!

Cầu xin phát ra từ nội tâm!

Đây là cơ hội duy nhất mà Sát Lang có thể sống tiếp!

Phản kháng?

Không tồn tại!

Chắc chắn sẽ chết!

Chỉ có cầu xin mới có đường sống sót!

“Lộc cộc… lộc cộc!”

Lúc này, một bóng người đi ra từ trong bóng tối, nửa thân dưới được ánh trăng ảm đạm chiếu lên, nửa thân trên vẫn ẩn trong bóng đêm.

Một giọng nói thờ ơ lại lạnh lùng, nhẹ nhàng vang lên: “Nhỏ tiếng chút, vợ con tôi đang ngủ”.

“Vâng, vâng…”

Sát Lang hoảng sợ, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn xem người đứng trước mặt là ai!

Đỗ Hạo Hiên bảo mình đến đưa Khương Vy Nhan đi, nhưng chưa từng nói nơi Khương Vy Nhan ở, lại có một người vô cùng ghê gớm như vậy!

Người này rốt cuộc là ai?

Là Tiêu Chính Văn lần trước một chiêu đánh bại mình sao?

Không!

Không thể nào!

Nếu là Tiêu Chính văn, vậy thì lần trước đủ để anh ta một chiêu đánh chết mình rồi!

“Ai bảo anh đến đây?”, đây là câu nói thứ hai của bóng người trong màn đêm, lạnh tanh không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đọc truyện chữ Full