TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 267

Chương 267: Anh… Bạch

Chân phải của hắn đã bị gãy hoàn toàn!

Đỗ Hạo Hiên chỉ đành dựa vào chân trái tựa vào tường.

Trong ánh mắt ngập tràn sát khí, Đỗ Hạo Hiên cầm súng chĩa vào Tiêu Chính Văn. Khi thấy sắc mặt anh cuối cùng cũng thay đổi, hắn bật cười nói: “Cút đi cho ông!”

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Đỗ Hạo Hiên đang cầm súng trước mặt, hỏi ngược lại: “Mày nghĩ cây súng trong tay có thể bảo vệ được mày sao?”

“Ha ha ha!”

Đỗ Hạo Hiên bật cười nói: “Nực cười! Mẹ nó, mày ngu sao? Đây là súng đấy! Súng! Ông đây chỉ cần nổ một phát là có thể khiến đầu mày nở hoa. Sao nào? Mày còn có thể nhanh hơn súng trong tay tao à? Tiêu Chính Văn, mày tiêu đời rồi, mày chết chắc rồi! Mau quỳ xuống cho tao, nếu không bây giờ tao sẽ giết vợ mày”.

Đỗ Hạo Hiên gầm lên, họng súng lập tức nhắm vào Khương Vy Nhan đang nằm trên giường.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày.

Anh không ngờ ở Tu Hà nhỏ bé này, Đỗ Hạo Hiên vậy mà sẽ có sử dụng súng phi pháp như vậy.

Hoa Quốc kiểm soát rất nghiêm ngặt về việc sử dụng súng!

Thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên khó coi, Đỗ Hạo Hiên nở nụ cười khẩy nham hiểm, giơ súng bắn lên trần nhà!

Pằng!

Trần nhà bị bắn ra một lỗ đạn.

Họng súng vẫn còn bốc khói.

“Mày thấy chưa? Nghe rõ tiếng nổ chưa? Đây là súng thật! Mày tưởng ông đây chỉ dọa mày thôi sao? Quỳ xuống cho tao, ngay lập tức! Nếu không bây giờ tao giết vợ mày”.

Đỗ Hạo Hiên đã rơi vào trạng thái lo lắng và bất an tột độ.

Nhưng.

Điều khiến hắn không ngờ đến là Tiêu Chính Văn không hề quỳ xuống mà ngược lại anh chế nhạo và khinh thường nhìn hắn nói: “Mày thật sự tưởng có súng rồi thì vô địch lắm sao?”

“Nực cười! Tiêu Chính Văn, mày điên rồi sao? Bây giờ ông đây có thể nổ súng giết mày luôn đấy”.

Đỗ Hạo Hiên tức giận gào lên, liên tục nổ hai phát súng trước chân của Tiêu Chính Văn.

Pằng pằng!

Nền nhà bị bắn thủng!

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bất động.

Thậm chí chẳng hề chớp mắt lấy một cái!

Cảnh này khiến Đỗ Hạo Hiên hơi hoảng hốt.

Người bình thường khi thấy súng đã sớm khiếp sợ hồn bay phách tán rồi!

Nhưng dường như Tiêu Chính Văn chẳng hề sợ hãi.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

“Tao đề nghị mày nhìn xuống dưới tầng đi”.

Tiêu Chính Văn bình thản nói, sau đó nhàn nhã lấy một bao thuốc từ trong túi ra, châm lửa, rít một hơi sau đó nhả ra khói ngay trước mặt Đỗ Hạo Hiên.

Khoảnh khắc đó Tiêu Chính Văn thật đẹp trai!

Thậm chí động tác châm lửa của anh cũng hào hùng, toát ra hormone mạnh mẽ hơn những người đàn ông khác.

Đỗ Hạo Hiên sửng sốt, nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Mày đang giở trò gì đấy?”

“Mày nhìn đi rồi biết”, Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp.

Đỗ Hạo Hiên do dự một lát nhưng vẫn chậm rãi dựa vào chân trái, khó khăn nhảy đến chỗ cửa sổ!

Vì cửa sổ bị vỡ nên Đỗ Hạo Hiên dễ dàng nhìn ra bên ngoài thì thấy cảnh tượng dưới lầu!

Đây…

Sao lại thế này?

Hai mắt Đỗ Hạo Hiên trừng lớn.

Không dám tin cảnh tượng trước mắt của mình.

Một rừng người mặc đồ xanh đen!

Cũng phải đến tận hàng trăm binh lính cầm súng thật lúc này đang dàn hàng dưới khách sạn.

Động tác của họ rất đồng đều, tất cả đều được trang bị súng tiểu liên, họng súng đồng loạt hướng lên trên. Trong màn đêm phản chiếu ánh sáng xuyên thấu xương!

Khí thế thật đáng sợ!

Thật ớn lạnh!

Đỗ Hạo Hiên sững sờ.

Mấy người này, đều là binh lính thật à?

Sao họ lại xuất hiện ở đây?

Lẽ nào…

Đỗ Hạo Hiên quay phắt lại kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hỏi: “Mấy binh lính này đều do mày dẫn đến à?”

Tiêu Chính Văn không phủ nhận nói: “Đỗ Hạo Hiên, bây giờ mày nghĩ mày còn có thể sống mà bước ra khỏi đây không?”

Đỗ Hạo Hiên sửng sốt, vẻ mặt sợ hãi, ngay cả tay đang cầm súng cũng run rẩy, lông mày giật liên tục!

Nhưng!

Ngay sau đó, hắn bỗng giơ súng chĩa vào Tiêu Chính Văn tức giận gầm lên: “Mày dọa ông đây đấy à? Tao còn sợ mấy thứ súng đồ chơi của mày sao? Tiêu Chính Văn, mày diễn giỏi lắm. Mày tưởng tìm mấy tên diễn viên đến thì tao sẽ sợ à? Đừng lấy mấy thứ súng đồ chơi ra dọa tao. Mày lập tức quỳ xuống rồi dập đầu cho tao, nếu không bây giờ tao sẽ nổ súng giết mày đấy!”

Nghe Đỗ Hạo Hiên sắp chết mà không biết hối cải nói vậy, Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu.

Sau đó anh búng ngón tay làm tàn thuốc đỏ tươi rơi ra ngoài.

Anh hét lên: “Năm trăm cận vệ!”

“Có!”

Một tiếng hô vang vọng khắp trời!

“Nổ súng!”

Tạch tạch tạch!

Ngay phút chốc, năm trăm khẩu súng tiểu liên lập tức bắn ra ngọn lửa dày đặc tràn ngập bầu trời đêm!

Khí thế cực lớn, vang lên chói tai!

Lúc này toàn bộ lớp kính của cả tầng đều vỡ tan tành trong màn đạn dày đặc đó.

Ngay lúc này!

Đỗ Hạo Hiên sững sờ, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Đây… đây đều là súng thật, đều là binh lính thật…

Thật khủng bố!

Sao lại như vậy?

Lúc này Đỗ Hạo Hiên đã có suy nghĩ muốn chết rồi.

Hắn nhìn Tiêu Chính Văn, cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói: “Mày vẫn chưa đủ tư cách để biết tao là ai. Đỗ Hạo Hiên, bỏ súng xuống có lẽ mày vẫn còn một con đường sống”.

Nghe vậy, một cảm giác sợ hãi bao trùm lên cả người Đỗ Hạo Hiên, hắn từ từ buông súng xuống.

Nhưng!

Hắn bỗng dữ tợn cười nhạt, ánh mắt nham hiểm nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Mày nằm mơ! Tao sẽ khiến mày phải đau khổ cả cuộc đời!”

Một lúc sau, Đỗ Hạo Hiên cầm súng nhắm vào Khương Vy Nhan đang nằm trên giường, sau đó bóp cò.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!

Thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa phản ứng kịp.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn trợn tròn hai mắt, cả người toát ra sát khí lạnh tanh.

“Mày muốn chết!”

Anh tức giận hét lên một tiếng.

Tiêu Chính Văn hất tay, vung ra con dao quân đội năm cạnh.

Cùng lúc đó, viên đạn của Đỗ Hạo Hiên bắn ra vang lên tiếng nổ.

Giữa không trung.

Con dao quân đội năm cạnh chói đụng phải viên đạn.

Vang lên tiếng nổ chói tai!

Viên đạn bị con dao quân đội năm cạnh đụng văng ra phát ra tia lửa chói mắt!

Sợi xích trong tay Tiêu Chính Văn đập mạnh, khiến con dao quân đội năm cạnh bay theo hình vòng cung trong căn phòng!

Sau đó!

Phập!

Con dao quân đội năm cạnh làm đứt luôn cả cánh tay phải cầm súng của Đỗ Hạo Hiên!

Máu tuôn ra.

“A a a!”

Đỗ Hạo Hiên kinh hãi nhìn cánh tay phải bị chặt đứt của mình, sau đó hét lên một tiếng đầy đau đớn, cả người cũng ngã xuống nền nhà, máu chảy ròng ròng.

Lúc này cả người Tiêu Chính Văn nổi lên sát khí cuồn cuộn, tay cầm con dao quân đội năm cạnh dính máu đứng trước mặt Đỗ Hạo Hiên cả người bê bết máu và rượu vang. Anh nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, giận dữ gầm lên: “Nếu hôm nay Vy Nhan xảy ra chuyện gì thì mày và nhà họ Đỗ nhất định phải chôn cùng cô ấy!”

Rầm!

Vừa dứt lời.

Tiêu Chính Văn giơ chân lên đá mạnh lên cánh cửa trước mặt Đỗ Hạo Hiên, lúc đó hắn chỉ hừ một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn muốn giết Đỗ Hạo Hiên nhưng nghĩ đến tin nhắn Đỗ Tình Tuyết gửi cho anh trước đó, cuối cùng anh vẫn giữ lại cái mạng chó của hắn.

Mà lúc này.

Lúc Long Nhất dẫn người xông vào thì thấy căn phòng rất lộn xộn nên cấp tốc bảo người đi dọn dẹp sạch sẽ.

Sau đó anh ta cung kính đi đến cạnh Tiêu Chính Văn, lấy ra một chiếc mặt nạ màu trắng nói: “Chủ soái, đồ anh cần đây”.

Tiêu Chính Văn nhận lấy rồi đeo lên mặt mình, nói với Long Nhất: “Các anh ra ngoài đợi đi”.

“Vâng!”

Long Nhất cung kính lùi ra ngoài.

Tiêu Chính Văn cũng đi đến trước mặt Khương Vy Nhan, rút ra mấy cây kim từ thắt lưng chuẩn xác, vững vàng đâm vào mấy huyệt vị trên người cô.

Ba phút sau, Khương Vy Nhan khẽ động đậy, mơ màng mở hai mắt.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nghe thấy giọng một người đàn ông đang liên tục gọi tên của mình: “Tiểu thư Khương, tiểu thư Khương… cô tỉnh rồi…”

Khương Vy Nhan chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt: “Anh… Anh Bạch?”

Đọc truyện chữ Full