Chương 271: Mong cậu Bạch thứ lỗi
Lúc này trong công ty nhà họ Khương đang có cuộc đàm phán gay gắt liên quan tới tập đoàn Đỗ Thị.
Sáng sớm bọn họ đã nhận được thông báo tạm dừng hợp tác với công ty nhà họ Khương từ tập đoàn Đỗ Thị!
Bởi vì tối qua Đỗ Hạo Hiên đã bị bắt, tới giờ vẫn chưa được thả ra!
Mọi người nhà họ Khương chợt chĩa mũi nhọn vào Khương Vy Nhan!
“Khương Vy Nhan! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải tối qua cô bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Đỗ sao? Sao đột nhiên cậu ấy bị lại bắt? Lúc đó cô đang làm gì vậy? Hay là có liên quan gì tới cô?”
Khương Văn Kỳ ngồi ở vị trí phó chủ tịch, khuôn mặt u ám nhìn Khương Vy Nhan rồi hét lên!
Khương Mỹ Nghiên cũng khó chịu mắng chửi: “Khương Vy Nhan! Cô đừng giả câm! Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Cô có biết rằng hợp tác lần này của chúng ta với tập đoàn Đỗ Thị là dự án một trăm triệu tệ, nếu dự án này không còn nữa thì cũng giống như nhà họ Khương mất trắng một trăm triệu tệ này hay không?”
Mọi người trong nhà họ Khương cũng liên tục hùa theo trách móc:
“Khương Vy Nhan, thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tổng giám đốc Đỗ lại đột nhiên bị bắt?”
“Cô có đắc tội với tổng giám đốc Đỗ không hả? Vậy chẳng phải công ty nhà họ Khương sắp gặp hoạ rồi hay sao?”
“Chết thật! Sao tối qua lại để cô ta đi bàn chuyện hợp tác cơ chứ?”
Đối mặt với lời mắng nhiếc, chỉ trích và nhục mạ của mọi người.
Khương Vy Nhan cúi đầu không nói lời nào.
Cô không biết nên nói gì cả.
Chẳng lẽ nói với họ là vì Đỗ Hạo Hiên muốn cưỡng hiếp mình, sau đó bị anh Bạch dạy cho bài học sao?
Chuyện này quá trùng hợp rồi…
Thấy Khương Vy Nhan không lên tiếng, Khương Thái Xương đang ngồi ở vị trí chủ tịch cũng lập tức khó chịu gõ mạnh cây gậy trong tay rồi quát: “Khương Vy Nhan! Cô nói rõ chuyện tối qua mau, nếu không nhà họ Khương sẽ không giữ cô lại nữa!”
Bỗng chốc, người nhà họ Khương trong phòng họp nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan với ánh mắt thù hằn căm ghét.
Khương Vy Nhan không chịu nổi bầu không khí này nên chỉ đành giải thích: “Là do anh Bạch…”
“Cậu Bạch? Cậu Bạch nào cơ?”, Khương Thái Xương nhăn mặt hỏi.
Khương Văn Kỳ đột nhiên phản ứng, nói: “Ý cô là cậu Bạch từng xuất hiện ở sơn trang Bạch Mã đó hả?”
Soạt!
Nghe thấy vậy, mọi người mặt đối mặt ngơ ngác nhìn nhau.
“Việc này có liên quan gì tới anh Bạch? Khương Vy Nhan, cô có bịa lý do cũng bịa cho thật chút chứ?”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng mắng nhiếc, khoé mắt loé tia sắc lạnh.
Con nhỏ Khương Vy Nhan này còn nói bậy nữa!
Vậy mà lại lôi cả anh Bạch vào!
Chẳng lẽ cô ta không biết dạo gần đây anh Bạch rất nổi danh ở Tu Hà hay sao?
Mấy ngày gần đây, những tin đồn về anh Bạch là ông chủ đầu tư sau lưng Lý Trường Thắng ngày càng nhiều!
Hơn nữa sáng nay còn có tin rằng anh Bạch muốn thu mua lại doanh nghiệp Tiêu Thị đã phá sản và thanh toán chuyển nhượng cách đây năm năm trước…
Chuyện này đã gây xôn xao cả một buổi sáng!
Trước khi mở cuộc họp, bọn họ còn đang bàn tán rốt cuộc anh Bạch này là người như nào, vì sao lại đột nhiên thu mua doanh nghiệp Tiêu Thị.
Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, ngồi xuống nói: “Tối qua, cháu đi bàn chuyện hợp tác với Đỗ Hạo Hiên, nhưng sau đó anh ta muốn xâm hại cháu, đúng lúc anh Bạch cũng ở cùng tầng nên đã đi qua, tiện tay cứu cháu… Sau khi cháu tỉnh mới nhận ra tổng giám đốc Đỗ không có ở đó, anh Bạch nói, anh ta đã bị người của đội thanh tra dẫn đi rồi…”
Khương Vy Nhan vừa nói xong thì cả phòng họp hoàn toàn yên lặng!
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Khương Văn Kỳ là người đầu tiên đứng dậy, chỉ vào Khương Vy Nhan mắng chửi: “Nói bậy! Khương Vy Nhan, cho dù cô muốn nói dối cũng phải lựa lời cho thật chút chứ! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cậu Bạch sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó? Còn tiện tay cứu cô? Sao cậu ấy lại cứu cô cơ chứ? Cô là gì của cậu ấy hả?”
“Phải đó! Khương Vy Nhan, cô ăn nói lung tung như vậy là cố tình đùa bỡn chúng tôi hay sao? Nhân vật tai to mặt lớn như anh Bạch sẽ vì cô mà đắc tội tổng giám đốc Đỗ, gây hấn với tập đoàn Đỗ Thị lớn như thế sao?”
Khương Mỹ Nghiên tiếp tục chửi bới!
Sau đó, mọi người cũng trách móc không ngừng.
Đôi mắt Khương Vy Nhan đỏ ửng, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vào nhau, nghẹn ngào nói: “Bác cả, chị Mỹ Nghiên, những lời cháu nói đều là thật, thật sự là anh Bạch đã cứu cháu…”
“Thật không? Vậy được, giờ cô liên lạc với cậu Bạch đến đây đối chất trực diện!”, Khương Văn Kỳ nở nụ cười khẩy nói.
“Phải! Mau liên lạc với anh Bạch, giáp mặt đối chất!”
Khương Mỹ Nghiên phụ họa theo.
Khương Vy Nhan sững sờ, lau nước mắt nơi khoé mắt, nói: “Cháu… cháu không có phương thức liên lạc của anh Bạch…”
“Ha ha!”
Nghe kể vậy, mọi người đều khinh thường, cười chế giễu!
“Cười chết mất! Nếu anh Bạch đã cứu cô, chẳng lẽ không để lại cách thức liên lạc hay sao?”
“Nực cười! Quá nực cười! Khương Vy Nhan, cô nói dối ghê quá rồi đấy!”
“Vô lý thật sự! Nhân vật có tiếng như anh Bạch sao lại trùng hợp cứu cô được cơ chứ?”
Mọi người nói qua lại, chửi bới và cười chế giễu một cách trắng trợn.
Khương Vy Nhan chỉ có thể cúi đầu, mắt ngấn lệ.
Lúc này, Khương Thái Xương cũng khịt mũi, quát: “Khương Vy Nhan, tôi cho cô cơ hội cuối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cô không nói thật thì đừng trách tôi vô tâm đuổi mấy người ra khỏi nhà họ Khương rồi ra lệnh ngăn chặn sự phát triển ở Tu Hà! Cô nên biết đây là dự án một trăm triệu tệ, có ý nghĩa như nào với nhà họ Khương!”
“Ông ơi… cháu thật sự không nói dối, những lời cháu nói đều là thật…”
Khương Vy Nhan đỏ cả mắt, nước mắt giàn giụa.
Hừ!
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, đứng bật dậy, vung gậy trong tay lên muốn đánh Khương Vy Nhan!
Nhưng đúng lúc này!
Một nhân viên trợ lý thở hổn hển xông vào với gương mặt trắng bệch, hét lên: “Chủ tịch, anh… anh Bạch tới rồi!”
Soạt!
Bầu không khí trong phòng họp bỗng chốc trở nên ngột ngạt!
Khương Thái Xương nghi ngờ: “Cậu Bạch nào tới cơ?”
“Là anh Bạch của sơn trang Bạch Mã dạo gần đây rất nổi danh đó!”, trợ lý vội vàng nói.
Soạt!
Người nhà họ Khương há hốc miệng kinh ngạc!
Sao anh Bạch lại tới công ty nhà họ Khương?
Con ngươi Khương Thái Xương co rút, nghi ngờ nhìn sang Khương Vy Nhan, sau đó mới phản ứng lại, nói: “Mau, mau lên! Theo tôi đi đón tiếp cậu Bạch!”
Lúc này, Khương Văn Kỳ, Khương Mỹ Nghiên và đám người nhà họ Khương đều rất phấn khích và kích động!
Anh Bạch đột nhiên đến công ty nhà họ Khương là chuyện vô cùng tốt!
Bỗng chốc cả nhóm người quên mất Khương Vy Nhan, vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
Khương Vy Nhan ngồi tại chỗ, ấm ức lau nước mắt, trong lòng cũng hơi hồi hộp, anh Bạch vậy mà lại tới rồi…
Cô cũng đứng dậy đi theo sau mọi người, bước ra khỏi phòng họp.
Ở cửa công ty nhà họ Khương lúc này có một chiếc Rolls-Royce giá khoảng tầm mười triệu tệ đang chậm rãi dừng trước cửa!
Theo sau đó là năm chiếc Maybach, còn có mười chiếc Mercedes-Benz S-Class.
Khi thấy cảnh này, Khương Thái Xương và đám người nhà họ Khương đang vội vàng ra cửa cũng thốt lên kinh ngạc!
Thật khoa trương, thật khí thế!
Ngay cả người giàu nhất Tu Hà là Lý Trường Thắng cũng không có thế trận lớn như này?
Đây có phải là sự biểu tượng cho sự giàu có và địa vị?
Sau đó!
Khi cửa xe mở ra, năm mươi nam nữ mặc đồ vest tinh xảo, chỉnh tề bước xuống xe, xếp thành năm hàng một cách kính cẩn!
Cuối cùng, khi Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ, Khương Mỹ Nghiên và những người quản lý cấp cao trong công ty đang phấn khích và vui mừng ngóng trông thì cửa chiếc xe Rolls-Royce mở ra.
Trong xe, một người đàn ông anh tuấn, cao to, đẹp trai, mặc một bộ vest trắng, đeo mặt nạ trắng, phong độ bước xuống xe!
Khí thế ngút trời!
Anh Bạch ở Tu Hà!
Khương Thái Xương vô cùng kích động, vội vàng dẫn người rảo bước tới trước, đưa tay và cười lấy lòng: “Chào cậu Bạch, chúng tôi cũng vừa biết tin nên chưa chuẩn bị tiếp đón kịp, mong cậu Bạch thứ lỗi”.