Chương 277: Ai dám thả người? (1)
“Ái chà!”
Câu nói của lính tuần khiến mụ đàn bà trung niên lập tức nổi giận.
Mụ ta bước lên, vẻ mặt phẫn nộ, chỉ tay vào lính tuần kia, gào lên: “Cậu nói cái gì? Con trai tôi không được bảo lãnh sao? Cậu chỉ là một lính tuần nhỏ nhoi ở khu vực Tu Hà, có tư cách gì mà lớn lối với tôi? Sao con trai tôi có thể liên quan đến cưỡng hiếp chứ? Chắc chắn là có người vu oan! Nói đi, cần bao nhiêu tiền?”
Tào Lệ Lan vừa nói vừa lấy ba xấp tiền giấy trong chiếc túi Gucci đắt đỏ ra, ném mạnh xuống mặt bàn, tức giận kêu lên: “Chừng này đủ chưa? Đủ mấy tháng tiền lương của cậu rồi chứ? Nếu như không đủ thì cậu đưa luôn số tài khoản đây, cậu cần bao nhiêu tôi chuyển cho! Mau thả con trai tôi ra! Con trai tôi giỏi giang như vậy, là thạc sĩ du học nước ngoài trở về, bao nhiêu cô gái theo đuổi kia kìa, sao có thể dính dáng đến cưỡng hiếp chứ? Chắc chắn là có người lập mưu hãm hại nó!”
Lính tuần kia trợn tròn hai mắt, nhìn ba xấp tiền trên bàn, tức giận quở trách: “Đủ rồi! Bà coi đây là chỗ nào hả? Còn định dùng tiền mua chuộc tôi sao? Tôi nói cho bà biết! Chúng tôi chấp hành đúng theo pháp luật! Đỗ Hạo Hiên phạm tội cưỡng hiếp không thành, đây là sự thật! Không có ai vu oan cả! Ngoài ra, bà hãy lấy lại tiền của bà và những lời sỉ nhục chúng tôi vừa nãy, lập tức xin lỗi tôi! Nếu không tôi cũng bắt luôn cả bà đấy!”
Những lời này khiến Tào Lệ Lan nổi điên.
Một tên lính tuần Tu Hà nhỏ nhoi mà dám ăn nói với mụ ta như vậy sao?
Lẽ nào cậu ta không biết chồng mụ là chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh sao?
Cho dù là tổng tư lệnh Hoàng của Cục thanh tra tỉnh mà gặp chồng mụ thì cũng phải khách sáo ấy chứ!
Một lính tuần ở địa phương nhỏ bé như Tu Hà thì là cái thá gì?
Bốp!
Tào Lệ Lan giận dữ, giơ tay tát vào mặt lính tuần kia một cái rất mạnh, chửi mắng: “Láo toét! Cậu làm phản rồi đấy à? Cậu có biết đang nói chuyện với ai không? Chồng tôi là chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tình đấy, cậu thử tra xem tập đoàn Đỗ Thị là thế nào! Cậu thử tra xem tổng tư lệnh Hoàng của Cục thanh tra tỉnh có mối quan hệ gì với chồng tôi! Dám lớn lối với tôi à? Có tin chỉ một câu nói của tôi là cậu phải cởi bộ quần áo trên người này không?”
Tào Lệ Lan vốn chẳng có trình độ văn hóa gì, chỉ là một gái gọi mà Đỗ Bá Đào quen được ở hộp đêm.
Bao nhiêu năm nay, Tào Lệ Lan cậy danh tiếng của tập đoàn Đỗ Thị, hoành hành ngang ngược ở tỉnh.
Nhưng Đỗ Bá Đào lại thích mụ ta, nên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc này, Tào Lệ Lan tát lính tuần đã thu hút sự chú ý của người dân và các lính tuần khác xung quanh.
Mọi người lập tức xì xào bàn tán, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh.
Mấy lính tuần khác cũng vội vàng xúm lại, quát Tào Lệ Lan: “Làm cái gì đấy? Đây là đội thanh tra, sao các người dám đánh cả lính tuần hả? Lập tức xin lỗi đồng chí Tiểu Vương đi!”
Người lên tiếng là đội trưởng Hứa Chí Toàn, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt nghiêm khắc, khí chất chính trực!
Nhưng Tào Lệ Lan chẳng thèm coi bọn họ ra gì, dù sao đến tổng tư lệnh Hoàng của Cục thanh tra tỉnh bình thường mà gặp mụ ta cũng phải gọi là bà Đỗ cơ mà.
Đám lính tuần khu vực Tu Hà nhỏ bé này là cái thá gì chứ?
“Quát cái gì mà quát? Cậu là cái thá gì? Tôi đánh cậu ta thì sao nào? Có tin chỉ một câu nói của tôi là chỗ này của các cậu không còn không?”
Tào Lệ Lan không những không có thái độ nhận lỗi, mà còn vênh váo hơn.
Lần này thì những người dân xung quanh cũng lên tiếng mắng Tào Lệ Lan.
“Ôi chao, đây là ai mà lớn lối thế này, còn dám đánh cả lính tuần nữa…”
“Anh không nghe thấy gì à? Chồng bà ta là chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh đấy! Tài sản năm mươi tỷ tệ cơ mà! Với gia sản như vậy thì lính tuần là cái thá gì chứ?”
“Tôi vừa tra rồi, mọi người xem, đây là tin tức của tỉnh, đúng là chủ tịch Đỗ Bá Đào của tập đoàn Đỗ Thị đứng chụp ảnh với tổng tư lệnh Hoàng này…”
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, đội trưởng Hứa Chí Toàn kia cũng nhíu mày, nhanh chóng nhìn chiếc điện thoại cấp dưới đưa cho.
Đúng là chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh thật!
Bên cạnh ông ta đúng là tổng tư lệnh Hoàng thật…
Hứa Chí Toàn lập tức thấy khó xử!