TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 288

Chương 288: Ai sẽ bị dìm xuống sông?

Mặc dù Khương Vy Nhan rất lo lắng nhưng vẫn nghe lời anh nhắm mắt lại.

Sau đó Tiêu Chính Văn nghiêng người, dao găm của ba gã đó đang định đâm vào ngực Tiêu Chính Văn lại đâm phải vào không trung.

Sau đó!

Rắc!

Tiêu Chính Văn bắt lấy cánh tay của ba người, dùng sức bẻ thành cong chín mươi độ, bẻ gãy hết toàn bộ.

“A a a!”

“Cánh tay của tôi… gãy rồi…!”

Ba người lập tức hét lên mấy tiếng thảm thiết, còn chưa phản ứng lại sau cơn đau thì đã bị Tiêu Chính Văn đứng thẳng dậy đá văng ra xa!

Rầm rầm rầm!

Cả ba người đều bị văng lộn ngược đập mạnh vào bức tường sau lưng. Cả bức tường xuất hiện ba dấu hình người.

Thấy cảnh tượng này, mười mấy tên xăm xổ còn lại bỗng tức giận rống lên rồi đồng loạt xông đến.

“Giết hắn!”

Có mấy tên trong đó còn nắm chặt dao găm đâm về phía Khương Vy Nhan đang đứng một bên.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, trên người bỗng toát ra sát khí làm chấn động cả phòng.

Anh giơ tay lên, một tay cầm cái khay tròn trên bàn lên sau đó ném sang. Cái khay tròn cực lớn đó đập mạnh vào năm sáu người làm chúng mất thăng bằng ngã xuống.

Năm sáu tên đó đều có cảm giác phần xương ngực của mình đều bị gãy hết.

Chúng cũng phun ra mấy ngụm máu, nằm trên mặt đất rên rỉ!

Có người còn ngất xỉu luôn.

Cùng lúc đó!

Tiêu Chính Văn nghiêng người lao ra nắm lấy cổ tay một gã đàn ông xăm trổ, bẻ gãy cánh tay gã, sau đó bắt lấy dao găm rơi khỏi tay gã rồi vung tay một phát!

Cạch!

Con dao găm đó bị Tiêu Chính Văn ném ra như ném một viên đạn pháo sắp nổ, ngay tức khắc đâm vào cổ hai gã đàn ông xăm mình đang chạy về phía Khương Vy Nhan.

Phụt!

Máu bắn tung tóe!

Hai gã đó trợn hai mắt che cái cổ đầy máu của mình, cho đến khi chết vẫn không rõ Tiêu Chính Văn ra tay thế nào.

Hai gã đó ngã gục xuống vũng máu, chết trong tình trạng rất khủng khiếp!

Vua Bắc Lương ra tay chưa bao giờ để lại đường sống cho ai!

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng bao chìm trong chết chóc!

Đỗ Bá Đào đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chuyện… chuyện này… chưa đến một phút mà một nửa trong số mười mấy người cao to mình mang đến đã ngã xuống hết rồi!

Đỗ Bá Đào nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận hét lên với bảy tám gã đàn ông còn lại: “Giết cậu ta! Lập tức giết chết cậu ta! Tôi trả thêm một triệu tệ!”

Vừa nghe đến được trả thêm một triệu tệ, bảy tám người đó như được tiêm chất kích thích hét lên rồi lao đến.

“Đi chết đi!”

“Một triệu tệ này là của bọn tao!”

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại nhếch môi, anh lắc người, nhấc chân lên!

Rầm!

Bỗng chốc bảy tám người này đều cảm nhận được mặt, ngực và bụng của mình như bị xe tải trọng tải cán qua đều văng ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu.

Rầm rầm rầm!

Bảy tám người này văng ra tứ phía, có người đập người vào làm vỡ bàn trà, có người đập vỡ kính rơi ra ngoài…

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Đỗ Bá Đào.

Tào Lệ Lan đã sợ ngồi phịch xuống ghế trợn mắt, há hốc mồm…

Kinh khủng quá!

Đỗ Bá Đào hoảng hốt!

Loại võ công và sức mạnh này khiến người ta tê cả da đầu!

Sau đó trong ánh mắt kinh hãi và hoảng sợ của ông ta, Tiêu Chính Văn bước đến như thần chết. Anh giơ tay lên bóp cổ Đỗ Bá Đào, nhấc cả người ông ta lên lạnh lùng nói: “Chủ tịch Đỗ, giờ ông nghĩ ai sẽ là người sẽ bị dìm xuống sông?”

Đọc truyện chữ Full