Chương 292: Điều động người đến họp phụ huynh
Anh lấy chiếc cặp của Na Na xuống, sau đó ôm cô bé lên xe, vừa định lái xe đi thì một chiếc Bentley dừng bên cạnh mình, cửa kính xe hạ xuống, một cậu bé bốn năm tuổi ngồi trong xe làm mặt xấu cười nhạo Na Na: “Đồ nói dối, ha ha ha!”
“Cậu nói bậy! Tôi không phải! Bố tôi là anh hùng!”
Na Na lập tức phản bác.
Lúc này cửa xe bên ghế tài xế mở ra, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi trông có vẻ rất đẹp trai, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn và Na Na nói: “Hơ hơ, đi xe điện đến trường quý tộc, cũng thú vị đấy”.
Nói rồi chiếc Bentley đóng cửa kính lại, sau đó rời đi.
Na Na tức giận đến mức sắp khóc nhìn chiếc Bentley kia.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na nói: “Sao vậy, con cãi nhau với bạn sao?”
“Con không có!”, Na Na bướng bỉnh nói.
Tiêu Chính Văn không hỏi nhiều mà liếc nhìn chiếc Bentley đó, sau đó lái xe chở Na Na về nhà.
Về đến nhà, Na Na nhốt mình trong phòng ngủ.
Đến lúc ăn cơm tối, Khương Vy Nhan về, Na Na mới ra khỏi phòng nhưng tâm trạng vẫn không tốt.
Trên bàn cơm, Khương Vy Nhan cười nói: “Na Na, sao con không vui thế? Hôm nay đi học ngày đầu tiên, học chung với các bạn thế nào?”
Na Na không nói gì buồn bực ăn cơm.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn cũng hết cách thở dài: “Lúc về nó đã như vậy rồi”.
Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ Na Na bị các bạn trong trường bắt nạt?”
Gần đây, tin tức nói rất nhiều về bạo lực học đường nên Khương Vy Nhan khá lo lắng.
“Na Na, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nói với mẹ được không?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Na Na bĩu môi nói con ăn no rồi, sau đó lại nhốt mình trong phòng.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn rồi đứng dậy đi vào phòng.
Tiêu Chính Văn ngồi bên bàn cơm suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, là số lạ.
Anh bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Uyển, trong giọng nói có ý trách móc: “Là anh Tiêu, phụ huynh của Tiêu Na Na phải không ạ?”
“Phải, là tôi đây, cô là cô Tô à?”, Tiêu Chính Văn vẫn nhớ giọng nói của Tô Uyển.
“Chào anh Tiêu, Na Na có nói với anh ngày mai trường tổ chức họp phụ huynh không?”, Tô Uyển hỏi.
Tiêu Chính Văn sửng sốt nói: “Con bé chưa nói”.
Tô Uyển gật đầu nói: “Tôi cũng đoán vậy. Anh Tiêu này, tôi gọi cho anh là muốn trịnh trọng nhắc anh đừng nói dối với Na Na nữa. Anh có biết hôm nay sau khi anh đi, trong lớp đã xảy ra chuyện gì không? Hơn hai mươi học sinh cười cợt Na Na là đồ nói dối nhưng con bé vẫn kiên quyết, rất nghiêm túc nói với tất cả bạn học, anh là anh hùng trong lòng cô bé!”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Cô Tô Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Uyển hít sâu rồi nói: “Anh Tiêu, anh nên biết chúng tôi là trường học quý tộc nên học sinh ở đây đều là những đứa có thân phận và lai lịch. Không phải tôi xem thường anh Tiêu, nhưng phụ huynh lái xe điện đưa Na Na đi học giống anh thì Na Na rất dễ bị bạn học khác cười nhạo và cô lập. Hôm nay chính vì nói anh làm vệ sĩ mà Na Na bị các bạn khác cười nhạo, sau đó Na Na cố chấp nói anh… anh mua một trung tâm mua sắm, còn quen với người giàu nhất Tu Hà…”
Tiêu Chính Văn đã hiểu đại khái tình hình khi nghe đến đây.
Không đợi anh lên tiếng, Tô Uyển nói tiếp: “Anh Tiêu, tôi phải nói cách giáo dục con của anh rất thất bại! Sao anh có thể nói nhiều lời dối trá trước mặt trẻ con như vậy? Tuy tôi biết tấm lòng làm bố mẹ của các anh là muốn con mình cảm thấy tự hào về mình nhưng mấy lời nói dối như vậy không hề tốt cho tuổi thơ và sự phát triển sau này của Na Na! Anh vậy là dạy hư Na Na rồi!”
“Nhưng Na Na không nói dối”, lúc này Tiêu Chính Văn mới bình thản trả lời.
Tô Uyển ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó tức giận nói: “Anh Tiêu, anh thật hết thuốc chữa! Thì ra Na Na học tính này từ anh, anh khiến tôi quá thất vọng! Để tôi xem cuộc họp phụ huynh ngày mai anh làm sao làm tấm gương cho Na Na trước mặt các phụ huynh và học sinh! Lẽ nào anh muốn làm tấm gương nói dối cho Na Na sao?”
Dứt lời, Tô Uyển tức giận cúp máy!
Trong phòng mình, Tô Uyển mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, tức giận khoanh tay!
“Đúng là tức chết mà! Trên đời này còn có người bố như cái tên Tiêu Chính Văn này sao?”, Tô Uyển tức giận nói.
Mà ở bên này, sau khi nghe tiếng cúp máy của Tô Uyển, Tiêu Chính Văn cũng bất lực nhún vai.
Thảo nào hôm nay Na Na không vui, thì ra nguyên nhân là đây.
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chính Văn gọi cho Long Nhất nói: “Ngày mai điều động năm trăm người chuẩn bị một chút, tôi muốn đến họp phụ huynh ở trường với con gái. Thuận tiện anh liên lạc với Lý Trường Thắng, bảo ông ta đến lúc đó phải xuất hiện!”
“Vâng, chủ soái!”, Long Nhất cung kính đáp.