TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 297

Chương 297: Để anh giải quyết

Soạt!

Mọi người kinh ngạc không thôi!

Cảnh tượng trước mắt khiến cho bọn họ chấn động đến mức không nói thành lời!

Ngay cả tiếng vỗ tay cũng biến mất trong phút chốc!

Đây là chuyện mọi người không ngờ tới được!

Người này là tỷ phú Lý Trường Thắng đấy!

Vậy mà lúc này nhân vật tầm cỡ tại Tu Hà lại nịnh bợ Tiêu Chính Văn như này.

Hơn nữa, theo ý của Lý Trường Thắng thì ông ta tới đây theo lệnh của Tiêu Chính Văn!

Nghe tin mà ngơ ngác!

Vương Hải Xương chợt lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi!

Ông ta lại tính sai rồi!

Không chỉ sắc mặt ông ta mà cả mười mấy người vừa mỉa mai châm chọc Tiêu Chính Văn cũng tái mét, khoé miệng co rút liên hồi và toàn thân cảm thấy ớn lạnh!

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Bọn họ lại đắc tội với tên Tiêu Chính Văn này rồi!

Tô Uyển đang đứng sau Vương Hải Xương, đôi mắt đẹp tỏ vẻ ngạc nhiên, gương mặt xinh xắn cũng đỏ bừng lên vì kích động!

Cô ta càng thêm tò mò người đàn ông tên Tiêu Chính Văn này!

Rốt cuộc, người đàn ông này là ai?

Vậy mà có thể khiến tỷ phú Lý cúi đầu!

Lý Trạch Khải đang đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh hãi, nhưng khi hắn thấy ánh mắt của Tô Uyển nhìn Tiêu Chính Văn thì khuôn mặt chợt lộ vẻ u ám, sau đó là vẻ ghen tị và thù hận liếc xéo Tiêu Chính Văn.

Tô Uyển là của hắn!

Không ai được phép giành mất!

“Cô Tô, đừng nhìn nữa, kiểu người giấu giếm thân phận thần bí như cậu ta nhất định là nhân vật khó lường. Lần này xem như chủ nhiệm Vương hoàn toàn đắc tội cậu Tiêu rồi. E là người bình thường như chúng ta cả đời cũng không chạm tới được nhân vật lớn như cậu Tiêu đâu”.

Lý Trạch Khải nhỏ giọng nói, thực ra ý anh ta đang nhắc nhở Tô Uyển đừng mơ mộng hão huyền nữa!

Huống hồ Tiêu Chính Văn đã có con rồi!

Tô Uyển nghe vậy liền nhíu đôi lông mày lá liễu lại.

Sao cô ta lại nghe không hiểu ý của Lý Trạch Khải được chứ, cô ta lạnh lùng nói: “Thầy Lý, tôi biết anh muốn nói gì, nhưng anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tò mò thân phận của Tiêu Chính Văn mà thôi”.

Lý Trạch Khải cười ngượng ngùng, nói: “Phải, phải, tôi cũng rất tò mò, vậy mà ngay cả tỷ phú Tu Hà cũng nghe lời cậu ta”.

Nghĩ tới đây, Lý Trạch Khải nói tiếp: “Ơ, cô Tô này, cô nói xem liệu cậu ta có phải là cậu Bạch luôn có hành tung bí ẩn trong tin đồn dạo gần đây không? Nhưng cậu ta không mang họ Bạch…”

Tô Uyển nghe thấy câu này của Lý Trạch Khải cũng hơi sững sờ, trong tâm trí đang nghĩ đi đâu đó.

Anh Bạch?

Dạo gần đây ở Tu Hà lưu truyền không ít chủ đề liên quan tới anh Bạch, đều nói anh Bạch là ông chủ của sơn trang Bạch Mã có giá một tỷ tệ, ngoài ra còn là ông chủ đầu tư sau lưng người giàu có nhất Tu Hà – Lý Trường Thắng!

Tuổi trẻ tài cao, thực lực sâu không lường được!

Mặc dù luôn đeo mặt nạ trắng nhưng vẫn không che được sự hấp dẫn chết người đó!

“Anh nói thử xem anh Bạch có mang họ Bạch không? Hay chỉ vì anh ấy thích mang mặt nạ trắng nên mọi người mới đồn tai nhau rằng anh ấy họ Bạch?”, Tô Uyển hỏi.

Lý Trạch Khải cau mày, nói: “Cũng có khả năng, nhưng cũng không liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta không đụng tới nhân vật tầng lớp cao như thế được. À đúng rồi, cô Tô này, tối ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi muốn mới cô cùng đi ăn ở Tuý Tiên Lâu”.

Tô Uyển hơi lúng túng nói: “Tôi… tối mai tôi bận rồi”.

“Cô Tô này, là sinh nhật của tôi đó, tôi đã mời rất nhiều thầy cô trong trường, chỉ còn thiếu mỗi cô thôi, đi cùng đi”, Lý Trạch Khải cười nói.

Tô Uyển không khéo từ chối người khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy được”.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã đứng dậy, nói với Lý Trường Thắng: “Không sao, Na Na nói có vài bạn nhỏ không tin bố của con bé quen biết với tỷ phú Lý, còn nói con bé nói dối nên tôi mới tìm tới ông”.

Lý Trường Thắng nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Na Na đang ngồi bên cạnh Tiêu Chính Văn với ánh mắt trìu mến.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng ôm Na Na đứng dậy, cười nói: “Na Na, giờ con có thể nói với mọi người bố con quen biết người giàu nhất Tu Hà rồi, sẽ không có ai cười con, nói con nói dối nữa”.

Na Na chớp đôi mắt to như tròn xoe nhìn Lý Trường Thắng trước mặt, rồi lại nhìn mấy người lớn và đám bạn của mình đang ngơ ngác, phồng miệng lên, dùng sức nói to: “Cháu đã nói rồi, bố cháu có quen người giàu nhất Tu Hà, cháu không hề nói dối!”

Những đứa bạn ngày hôm qua chế giễu cô bé đều cúi thấp đầu.

Tiêu Chính Văn cũng không ở lại lâu, lạnh lùng nhìn Vương Hải Xương đang đổ mồ hôi lạnh đầy mặt rồi ôm Na Na rời khỏi hội trường.

Lý Trường Thắng cũng bước theo sau lưng Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Vương Hải Xương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cầm khăn tay lau mồ hôi đang toát ra không ngừng ở bên thái dương.

Sau một lúc lâu, một thầy giáo chạy vào, cẩn thận dè dặt nói: “Chủ nhiệm Vương, tỷ phú Lý và cậu Tiêu đã đi rồi”.

“Được… tôi biết rồi”.

Đến lúc này tâm hồn đang treo ngược cành cây của Vương Hải Xương mới được buông xuống.

Nhưng còn chưa kịp thở phào thì ở cửa, trợ lý của Lý Trường Thắng bước tới, lạnh lùng nói với mọi người: “Tỷ phú Lý mong mọi người hãy giữ kín chuyện ngày hôm nay cũng như thân phận của anh Tiêu! Nếu nó bị rò rỉ ra ngoài thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây tự chịu lấy hậu quả!”

Dứt lời, người trợ lý liền rời đi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao nói với con của mình: “Kể từ hôm nay, con phải kết thân với bạn Na Na đó, biết chưa?”

Ở bên này, Tiêu Chính Văn đưa Na Na về nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận điện thoại của Khương Vy Nhan.

Trong điện thoại, Khương Vy Nhan lộ rõ sự lo lắng, nói: “Chính Văn, em nên làm sao đây? Mấy dự án của công ty đột nhiên bị dừng cả rồi. Đối tác hợp tác cũng chạy hết, còn có hai nhà máy cũng đã bị người ta thu mua! Bây giờ trong công ty đang loạn cả lên”.

“Chuyện gì vậy? Em từ từ nói”.

Tiêu Chính Văn nhăn mày, hỏi.

Khương Vy Nhan đáp: “Hai ngày nay đột nhiên có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh xuất hiện bất chấp giá cả đã giành hết đối tác của chúng ta! Ngay cả hai nhà máy của công ty chúng ta cũng bị bọn họ mua lại với giá gấp đôi! Hiện giờ rất nhiều dự án của công ty bị đình trệ! Mà hai nhà máy bị thu mua đã ảnh hưởng tới việc hợp tác với anh Bạch và tập đoàn Lợi Dân… Có khả năng sẽ xảy ra tình trạng chậm trễ và lỡ dở công việc… Ông nội vừa mở cuộc họp và nổi trận lôi đình muốn chúng ta giải quyết ngay lập tức. Bác cả thì đẩy chuyện này qua cho em, nhưng em không biết gì cả… Bác ấy còn bắt em phải giải quyết trong vòng ba ngày, nếu không sẽ đuổi em ra khỏi công ty vì em không có ích gì, còn muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi nhà… Chính Văn, giờ em nên làm sao đây”.

Ở đầu kia điện thoại, cô đã sốt ruột đến mức khóc thành tiếng.

Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, nói: “Trước hết em đừng vội, anh sẽ qua đó tìm em ngay”.

Sau khi cúp điện thoại, anh đang lái xe điện mà cứ như đang lái xe cao cấp, chạy xộc tới công ty nhà họ Khương rồi nhìn thấy Khương Vy Nhan đang đợi ở tiệm cà phê trước cửa.

“Em không sao chứ Vy Nhan”.

Anh bước tới trước rồi ngồi xuống, nhìn gương mặt đầy lo lắng của Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, sốt ruột nói: “Làm sao đây Chính Văn, bác cả chỉ cho em ba ngày để giải quyết chuyện nhà máy”.

Anh cau mày, nói: “Ông ta muốn nhân cơ hội này đuổi em ra khỏi công ty để dễ dàng lấy được hai hợp đồng trong tay em”.

“Hả? Bác ấy không phải là người như vậy đâu…”

Khương Vy Nhan nghe vậy liền nhíu mày và trả lời một cách yếu ớt.

Lúc đầu cô cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ lại thì Khương Văn Kỳ là bác cả của cô nên cô không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng bây giờ khi Tiêu Chính Văn lại đề cập tới nó, Khương Vy Nhan đã im lặng.

“Chuyện nhà máy để anh xử lý cho”, Tiêu Chính Văn nói.

“Anh giải quyết bằng cách nào?”, cô ngờ vực hỏi.

Tiêu Chính Văn đáp: “Anh biết vài người bạn có nhà máy để trống, anh đi thuê lại ở chỗ bọn họ”.

“Thật sao?”

Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan chợt hơi kích động nhưng phản ứng lại ngay: “Chính Văn, sao anh có nhiều bạn bè vậy chứ?”

Đọc truyện chữ Full