TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 302

Chương 302: Liên tục bị từ chối

“Uống nào, uống nào! Cạn ly!”

Đám người vui vẻ bàn tán, cười đùa.

Còn Khương Vy Nhan đã đến trước cửa công ty Hằng Lợi Tường.

“Ai đây? Làm gì thế?”

Tên bảo vệ hỏi với vẻ mặt hung dữ.

Khương Vy Nhan bước tới, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Xin chào, tôi đến đây để gặp tổng giám đốc Thiệu, bàn chuyện mua thiết bị”.

“Tìm tổng giám đốc Thiệu? Cô là ai? Có hẹn trước không?”

Tên bảo vệ cửa lạnh lùng hỏi.

Khương Vy Nhan vội vàng nói: “Tôi tên là Khương Vy Nhan, tôi đến từ công ty nhà họ Khương”.

“Cô chính là Khương Vy Nhan đến từ công ty nhà họ Khương? Đi, đi, đi mau! Tổng giám đốc Thiệu không có ở đây, ông ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi! Hôm khác cô đến sau đi”.

Tên bảo vệ khi nghe thấy cô là Khương Vy Nhan, lập tức xua tay để đuổi.

Khương Vy Nhan bị đẩy một cái, cô lảo đảo, ngã xuống đất, vùng mông sưng đau, lòng bàn tay cũng xước một lớp da, bật cả máu.

“Giám đốc Khương, cô không sao chứ?”

Cô trợ lý vội vàng đỡ Khương Vy Nhan từ dưới đất lên, sau đó chỉ vào tên bảo vệ với vẻ mặt tức giận, quát: “Sao anh lại đẩy người khác thế?”

Tên bảo vệ lạnh lùng liếc mắt nhìn, lập tức xua tay: “Đẩy người? Không mau rời đi, tôi còn đánh ấy chứ! Nhanh lên!”

Cô trợ lý tức giận, tuy rằng muốn xông lên cãi với gã một trận, nhưng Khương Vy Nhan đã nhanh chóng ngăn lại.

“Tiểu Vũ, tôi không sao, đi thôi, đến công ty tiếp theo”.

Khương Vy Nhan nói.

Sau đó, Khương Vy Nhan tiếp tục đi hết tất cả năm công ty còn lại, nhưng các ông chủ đều không có ở đó và cũng không chịu gặp khách!

Thậm chí, cô còn bị một số người nhục mạ và giễu cợt cô!

Lúc này, trợ lý hết sức lo lắng, giậm chân: “Giám đốc Khương, phải làm sao bây giờ? Tôi nghĩ mấy công ty này đã liên kết với nhau, cố tình không gặp chúng ta!”

Khương Vy Nhan đương nhiên cũng nhận ra điều đó, vẻ mặt rất lo lắng.

Nếu hôm nay không mua được thiết bị thì ngày mai không thể sản xuất được nguyên vật liệu, khiến thời gian xây dựng sẽ bị đình trệ!

Tới lúc đó, tại cuộc họp công ty, mấy người họ chắc chắn sẽ lại phê bình mình!

“Chúng ta về trước đã, nghĩ các biện pháp đối phó rồi tính tiếp”, Khương Vy Nhan nói.

Ngay sau đó, cả hai trở lại công ty và nói với Khương Văn Kỳ về việc này.

Khi Khương Văn Kỳ biết chuyện liền nổi giận lôi đình, ông ta đã chỉ thẳng vào mũi Khương Vy Nhan và quát trong cuộc họp công ty: “Đồ vô dụng! Đồ rác rưởi! Công ty nuôi không cô à? Cô có biết hôm nay không mua được thiết bị, ngày mai sẽ không thể sản xuất vật liệu đúng hạn không? Thời gian xây dựng cũng sẽ bị trì hoãn! Lúc đó, ai chịu trách nhiệm lợi nhuận bị mất? Khương Vy Nhan cô hay là công ty?”

“Bác ơi, cháu xin lỗi. Trong bảy công ty này thì có sáu ông chủ đều đi vắng, không gặp khách. Chỉ có tổng giám đốc Đường của công ty Phú Lập Đường là có cùng cháu bàn bạc hợp đồng mua thiết bị, nhưng về sau họ lại bán cho người khác với giá bốn trăm nghìn một chiếc”, Khương Vy Nhan giải thích.

Nghe vậy, Khương Văn Kỳ hết sức tức giận, gầm lên: “Cút! Lý do lý trấu! Tôi tạm thời đình chỉ công tác cô!”

Khương Vy Nhan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành rời khỏi công ty trong ánh mắt khinh bỉ và chế giễu của mọi người.

Tình cờ, Tiêu Chính Văn đến công ty để xem xét tình hình, anh bỗng nhìn thấy Khương Vy Nhan đang cầm một chiếc hộp các tông, vẻ mặt cô buồn rầu, đôi mắt đỏ hoe bước ra khỏi công ty.

“Vy Nhan? Em sao vậy?”

Tiêu Chính Văn nhanh chóng bước tới hỏi.

Khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Tiêu Chính Văn, cô không thể kìm được nữa mà khóc nức nở, nói: “Tiêu Chính Văn, em thật vô dụng, em bị bác đình chỉ công tác rồi…”

“Không phải đã mượn được nhà máy rồi sao? Sao ông ta lại đình chỉ công tác em?”

Tiêu Chính Văn nổi cơn điên, sắc mặt lạnh lùng như băng!

“Vấn đề không nằm ở nhà máy, mà là em không mua được thiết bị. Bảy công ty đều không bán thiết bị cho bọn em. Không có thiết bị, nhà máy không thể sản xuất vật liệu, mà thời gian xây dựng cũng sẽ bị trì hoãn…”, Khương Vy Nhan vừa khóc vừa giải thích.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ!

Nhưng hôm nay, làm chuyện gì cũng gặp phải khó khăn, cô đã phải chịu biết bao tủi nhục.

Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn, người thân thiết nhất với cô ngoài Na Na, nỗi bất bình trong lòng cô như bùng phát.

Tiêu Chính Văn ngỡ ra, anh bước lên phía trước, ôm Khương Vy vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói: “Anh sẽ giải quyết vấn đề thiết bị! Đừng khóc, trông em khóc như mèo hen ấy, xấu quá đi mất”.

Đọc truyện chữ Full