TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 311

Chương 311: Cho mày chết toàn thây

Trong tích tắc, mười mấy gã đàn ông xăm trổ với vẻ mặt dữ tợn cầm gậy lao về phía Long Nhất!

Trong mắt Long Nhất lộ ra vẻ khinh thường, anh ta bình tĩnh cử động cánh tay, sau đó nghiêng người xông đến.

Một bóng đen lóe lên từ trong đám người, sau đó nhóm người xăm trổ ngã nhào xuống đất, ôm chặt tay và chân bị gãy và la hét thảm thiết!

“A a a! Tay của tao!”

“Chân của tao, chân của tao gãy rồi…”

“Thằng này là quỷ à…?”

Lúc này mười mấy gã đàn ông xăm trổ đều hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Nhất đang đứng trước mặt.

Khí thế trên người anh ta thật mạnh mẽ và ác liệt!

Mà vào lúc này, Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh từ ngoài cửa bước vào, chắp tay sau lưng, liếc nhìn những gã đàn ông xăm trổ nằm trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Lôi Ngưu đâu?”

Những người này nghe xong đều im lặng, lắc đầu nguầy nguậy hét lên: “Không biết, anh Ngưu không ở đây…”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, tiến về phía trước một bước, nhấc chân, đạp thẳng lên đầu gối của một trong những gã đàn ông xăm trổ!

Lập tức, tiếng xương vỡ vụn chẳng khác nào tiếng pháo nổ!

“A a a! Chân của tao, chân của tao… Tao nói, tao nói, anh Ngưu ở trên tầng, ở trên tầng…”

Gã đàn ông xăm trổ la hét dữ dội, sắc mặt tái mét, cả cái chân của hắn đã hoàn toàn bị tàn phế!

Tiêu Chính Văn nghe xong, liền bước thẳng vào thang máy!

Đương nhiên, đã có người giành đi trước một bước, lao về phía thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Lúc này, trong phòng bao lớn và sang trọng nhất trên tầng cao nhất.

Một đám em gái xinh đẹp khiến người khác mê đắm, ăn mặc hở hang, thân hình nóng bỏng.

Trên ghế sofa trong phòng bao, Lôi Ngưu béo núc ních, tai to mặt lớn đang ngồi giữa đám phụ nữ ăn mặc mát mẻ, hưởng thụ nữ sắc.

Mà trước mặt gã, một người đàn ông với cánh tay bó bột bằng thạch cao đang quỳ dưới đất, không ngờ gã lại chính là anh Đao bị Tiêu Chính Văn đánh gãy tay lúc trước!

Lúc này, anh Đao rơm rớm nước mắt: “Anh Ngưu, anh phải làm chủ cho em, thằng khốn đó, hoàn toàn không để em vào mắt, càng không xem anh Ngưu ra gì! Không chỉ đánh gãy cánh tay em, mà còn làm một số anh em của em bị thương… Em nghĩ là Cố Lạc Sinh đã cố tình tìm nó…”

Thấy anh Đao khóc lóc kể lể, Lôi Ngưu bực bội nói: “Được rồi, được rồi, mày khóc cái gì! Mày một thằng đàn ông, sao lại khóc như đàn bà thế kia! Mau đứng lên!”

Anh Đao lau nước mắt, đứng dậy nói: “Anh Ngưu, thằng khốn đó hung hãn lắm, em thấy nó không phải người đơn giản. Chắc là người của một ông chủ nào đó trong thành phố muốn thám thính chúng ta, cho nên cố tình đến gây sự”.

Nghe vậy, sắc mặt Lôi Ngưu lạnh lùng, hắng giọng nói: “Tiểu Đao à, khu phát triển mở rộng của chúng ta, từ bao giờ mà đến lượt các ông lớn trong thành phố làm chủ chứ? Bọn họ muốn chỗ của tao, không phải ngày một ngày hai, nhưng kết quả thế nào? Không phải vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ sao! Cho dù thằng nhóc kia có phải là thuộc hạ của một ông chủ trong thành phố, thì làm sao? Đợi lát nữa, tao sẽ dẫn mày đi tìm nó tính sổ!”

Gã vừa dứt lời một tên đàn em chạy vào với khuôn mặt sốt ruột và hét lên: “Anh Ngưu, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!”

“Mẹ kiếp, vào mà không gõ cửa à? Ai dạy mày quy tắc đấy? Ở đây có thể xảy ra chuyện gì được!”

Lôi Ngưu tức giận, đập chai rượu trên bàn trà, rồi ném phần chai vỡ vào chân tên đàn em kia, khiến chai rượu vỡ nát!

Tên đàn em vội vàng quỳ xuống và hét lên: “Anh Ngưu, thật sự đã xảy ra chuyện! Có hai người xông vào làm bị thương những người anh em ở tầng một. Bọn họ… Bọn họ sắp lên đây rồi…”

Lôi Ngưu nghe xong, mặt biến sắc lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, tức giận quát: “Mày nói cái gì? Có người dám tới đập phá Thiên Thượng Nhân Gian, địa bàn của Lôi Ngưu tao sao? Chỉ có hai người à? Có thể đánh bại tất cả chúng mày?”

“…Vâng”.

Tên đàn em sững sờ, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, gật đầu đáp một tiếng.

“Đồ vô dụng! Chỉ biết ăn! Ngày thường tao dạy chúng mày thế nào? Người đâu?”

Lôi Ngưu tức giận quát, sắc mặt hung dữ, những người phụ nữ nóng bỏng xung quanh gã cũng khôn ngoan đứng sang một bên.

“Mày chính là Lôi Ngưu à?”

Bỗng nhiên!

Một giọng nói lạnh băng vang lên từ cửa.

Lôi Ngưu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng đó, liền thấy hai người nghênh ngang đi vào, còn rất trẻ tuổi!

Lúc vừa nhìn thấy hai người này, Lôi Ngưu trợn tròn mắt, cảm nhận được khí thế mãnh liệt từ trên người của cả hai!

Anh Đao đứng sau Lôi Ngưu vừa nhìn thấy hai người lập tức chỉ vào bọn họ, vẻ mặt tức giận gầm lên: “Anh Ngưu! Chính là bọn chúng! Bọn chúng đánh gãy tay em, đánh thương đàn em của em!”

Bốp!

Lôi Ngưu xoay người, tát thẳng vào mặt anh Đao một bạt tai, quát: “Tao không có mắt sao? Cút sang một bên! Gọi tất cả anh em lên đây cho tao!”

Anh Đao vội vàng cúi đầu, che gò má sưng tấy, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm vài dãy số.

Sau đó, Lôi Ngưu quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhất trước mặt, hắng giọng hỏi: “Thằng nhóc, có phải là mày đánh người của tao không?”

“Là tao”.

Tiêu Chính Văn điềm nhiên trả lời, đứng trước mặt Lôi Ngưu, hai tay đút túi quần.

Lôi Ngưu cười ha hả, nói: “Rất tốt! Có khí phách! Chúng mày biết đây là nơi nào không? Có biết Lôi Ngưu tao là ai không? Ai bảo chúng mày đến đây?”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên là biết, đây là địa bàn của Lôi Ngưu mày, Lôi Ngưu mày là ông trùm đứng đầu khu phát triển mở rộng”.

“Biết mà chúng mày còn dám động đến địa bàn của tao, lại chỉ có hai người, muốn chết à?”

Lôi Ngưu tức giận, ánh mắt lạnh tanh, quát: “Nói cho tao biết, ai đứng sau chúng mày thì có lẽ tao có thể cho chúng mày chết toàn thây”.

Vừa dứt lời, trên hành lang ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân kinh thiên động địa!

Đúng lúc này, mấy chục chiếc ô tô màu đen lao tới đậu trước cửa câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian!

Cửa xe đóng sầm lại, từng người từng người cầm trên tay gậy sắt và dao găm nhảy xuống khỏi xe.

Có đến hơn trăm người, đông như cào cào, xông vào câu lạc bộ!

Đáng sợ hơn là đám côn đồ gần đó cũng nối tiếp nhau kéo vào!

Trong phòng bao, mười mấy tên côn đồ đã cầm trong tay gậy sắt và dao phay, đứng vây kín phòng bao!

Long Nhất bình tĩnh nhìn quanh một lượt, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu!

Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói: “Sau lưng tao không có ai cả, là tao tự đến tìm mày”.

Lôi Ngưu nghe xong, nhướng mày nhếch miệng cười hỏi: “Thằng ranh, tao từng đắc tội với mày sao?”

“Không”, Tiêu Chính Văn đáp.

“Vậy sao mày tới tìm tao? Còn đánh người của tao bị thương, động đến địa bàn của tao?”

Vẻ mặt Lôi Ngưu lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi gầm lên!

“Bởi vì Cố Lạc Sinh”.

Tiêu Chính Văn đáp, rút một điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa, bình tĩnh đứng trong phòng bao rít một hơi.

“Cố Lạc Sinh? Ha ha, mày tới đây vì tên phế vật đó sao? Hay lắm. Theo tao được biết thì Cố Lạc Sinh không có người thân hay bạn bè gì, mày là ai, tại sao giúp ông ta? Chẳng lẽ, mày không sợ tao giết mày?”

Lôi Ngưu lạnh lùng hỏi!

Hàng chục tên côn đồ lập tức cầm chắc gậy sắt và dao phay sáng chói, toàn thân toát ra luồng sát khí lạnh băng, sẵn sàng xông lên chém chết hai người này bất cứ lúc nào!

“Tao tên là Tiêu Chính Văn, gọi Cố Lạc Sinh một tiếng ‘bác’, mặc dù ông ấy không phải người thân của tao, nhưng còn hơn cả người thân! Bọn mày chèn ép áp bức ông ấy suốt năm năm qua, lần này tao tìm mày để đòi lại công bằng cho ông ấy”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, bỗng chốc bầu không khí lạnh như băng tỏa ra bốn phía!

“Đợi đã! Mày nói… mày là Tiêu Chính Văn sao?”

Lôi Ngưu cau mày, đột nhiên phản ứng lại.

Đọc truyện chữ Full