TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 314

Chương 314: Người đàn ông đó…

Thái độ hết sức kiêu căng và ngạo mạn!

Bây giờ Lôi Ngưu cảm thấy mình như đang đứng trên mây, bất cứ lúc nào cũng có thể điều khiển vận mệnh của người khác!

Bởi vì, phía sau gã chính là công tử Bàng ở Long Kinh!

Có công tử Bàng chống lưng, gã sợ cái khỉ gì chứ?

Trịnh Thiên Thái?

Tống Hậu Lượng?

Tất cả đều là rác rưởi, là thứ vô dụng!

Lôi Ngưu bây giờ rất kích động!

Gã nóng lòng muốn chỉ thẳng vào mũi Trịnh Thiên Thái mà mắng ông ta, bắt ông ta quỳ xuống cầu xin gã tha mạng!

Công tử Bàng ra mặt khiến suy nghĩ trong lòng Lôi Ngưu ngày một ngông cuồng hơn!

Tại sao không tận dụng ngày hôm nay để nuốt trọn thế lực của Trịnh Thiên Thái chứ?

Vậy thì Lôi Ngưu gã chẳng phải sẽ là ông hoàng thế giới ngầm Tu Hà sao?

Tiêu Chính Văn điềm tĩnh cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên điệu cười khinh khỉnh: “Nghe Lôi Ngưu nói, mày là một con chó hoang của nhà họ Tiêu ở Tu Hà, muốn nhổ tận gốc thế lực trong khu phát triển mở rộng của anh ta?”

Giọng nói ngông cuồng, không giống như đang hỏi, mà mang ý mỉa mai và khinh thường!

Cả phòng bao lúc này lặng như tờ!

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống tới mức đóng băng!

Bởi vì người của Lôi Ngưu và Trịnh Thiên Thái đang đối đầu nhau!

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, bình tĩnh nói: “… Bàng Vũ Long?”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, rồi bật cười đầy lạnh lùng: “Ồ, có chút thú vị. Không ngờ một con chó cỏn con của nhà họ Tiêu ở Tu Hà như mày cũng biết Bàng Vũ Long tao à? Mày là ai?”

Kiêu căng!

Ngạo mạn!

Vô lễ!

Tiêu Chính Văn khẽ nhếch miệng, nở nụ cười xấu xa, nói: “Bắc Lương!”

Cộp!

Gần như ngay lập tức, điện thoại đã bị cúp máy!

Tiêu Chính Văn hơi sửng sốt, không ngờ thằng nhãi này lại quyết đoán như vậy!

Quả quyết đến mức Tiêu Chính Văn có chút không dám tin!

Sau ba năm, thằng nhãi này vẫn sợ mình như vậy.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự tư nhân sang trọng ở Long Kinh, nơi đang tổ chức một bữa tiệc hồ bơi ngoài trời, hơn nữa còn mời một DJ đẳng cấp thế giới, tiếng nhạc ồn ào vang khắp nơi!

Bữa tiệc toàn là thế hệ giàu có thứ hai của Long Kinh, ở cửa biệt thự đỗ đầy xe sang!

Ferrari, Lamborghini, Aston Martin, GTR, hãng xe nào cũng có!

Nhìn xung quanh, trong bể bơi, và cả bên cạnh đám thế hệ giàu có thứ hai, toàn là các cô gái xinh đẹp, kiều diễm, vóc dáng nóng bỏng, đang không ngừng đu đưa, nhún nhảy!

Vào lúc này, một anh chàng điển trai tựa như ngôi sao nổi tiếng thuộc thế hệ giàu có thứ hai, đang thưởng thức rượu ngon, xung quanh có năm, sáu cô gái mặc đồ bơi bikini gợi cảm, đeo kính râm vây quanh, nhưng lúc này gương mặt cậu ta lại vô cùng sợ hãi, hốt hoảng!

Bàng Vũ Long sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Bắc Lương?

Mẹ kiếp chứ!

Sao có thể là Bắc Lương?

Người đàn ông đó đang ở Tu Hà? Trên địa bàn của Lôi Ngưu?

Một tiếng kêu “mẹ kiếp” của Bàng Vũ Long, khiến đám thế hệ giàu có thứ hai và các cô gái trong bữa tiệc đều nhìn cậu ta đầy nghi ngờ!

“Thiếu gia Bàng, có chuyện gì vậy?”, người phụ nữ da trắng nõn với đường cong tuyệt đẹp, ôm cổ Bàng Vũ Long rồi cưỡi lên người cậu ta.

Bàng Vũ Long thẳng tay đẩy người phụ nữ ra và hét lên: “Cút ngay!”

Người phụ nữ ngã xuống đất, tức giận mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Lúc này, Bàng Vũ Long ấn gọi lại số cũ, dường như để xác nhận suy đoán của mình.

Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nối, vẫn là giọng nói đã biến mất từ lâu ấy, vô cùng quen thuộc, lạnh lùng cất lên: “Nhớ ra tôi rồi sao?”

Chết tiệt!

Khoảnh khắc ấy, Bàng Vũ Long muốn chết luôn cho rồi, trong lòng rối như tơ vò!

Thực sự là người đàn ông đó!

Ai ai cũng nói Bàng Vũ Long ngông cuồng ngang ngược, là một trong tám thiếu gia của Long Kinh, vô cùng kiêu ngạo!

Bàng Vũ Long đến từng này tuổi có thể nói là chưa từng sợ ai ở thủ đô, cậu ta là một công tử nhà giàu thế hệ thứ hai điển hình!

Hơn nữa, cậu ta còn là một nhân vật mà đám thế hệ giàu có thứ hai bình thường không có cửa so sánh!

Chính vì thế lực và danh vọng của nhà họ Bàng ở Long Kinh!

Tuy nhiên, trong hai mươi năm cuộc đời của Bàng Vũ Long, chỉ có một người đàn ông duy nhất khiến cậu ta vô cùng sợ hãi!

Đó là người đàn ông đang ở đầu bên kia của điện thoại!

Anh ấy chính là một cơn ác mộng đối với Bàng Vũ Long!

Vua Bắc Lương!

Người đàn ông này, chỉ cần nhẹ nhàng nói hai từ “Bắc Lương” đã khiến Bàng Vũ Long sợ chết khiếp!

Kiêu ngạo?

Ngang ngược?

Bát Thiếu của Long Kinh?

Xin lỗi đi, trước mặt người đàn ông đó, bọn họ chỉ là em trai mà thôi!

Hơn nữa còn là em trai của em trai!

Trên thế giới này, không ai có thể khủng bố và đáng sợ hơn người đàn ông đó!

Người đàn ông đó đã từng là Bát Thiếu của Long Kinh, thậm chí, anh ấy còn là nỗi kinh hoàng đối với đám thiếu gia hay thiên kim giàu có ở thành phố này!

Thậm chí, họ còn không dám xì xào bàn tán về người đàn ông đó!

Chỉ vì năm xưa khi Tiêu Chính Văn ở Long Kinh, Bàng Vũ Long đã xúc phạm anh, cậy nhà họ Bàng ở Long Kinh có quyền có thế, nên cậu ta không coi ai ra gì cả!

Nhưng sau đó thì sao?

Tiêu Chính Văn đã huy động một trăm nghìn quân Bắc Lương, canh gác sáu cửa của Long Kinh, trực tiếp phong tỏa Long Kinh!

Mà toàn bộ nhà họ Bàng lại nằm giữa mắt bão, bị binh lính Bắc Lương bao vây!

Gia chủ của nhà họ Bàng năm ấy cũng chính ông nội của Bàng Vũ Long, một nhân vật vĩ đại được gọi là thái sư Bàng, đã phải đích thân dẫn theo toàn bộ một trăm mười mấy người nhà họ Bàng, và cả Bàng Vũ Long, quỳ ở trước cửa tứ hợp viện của Tiêu Chính Văn!

Xin chịu tội!

Đọc truyện chữ Full