Chương 319: Đại sư Lưu là chú của tao
Nghe thấy vậy!
Bầu không khí lặng ngắt như tờ!
Sắc mặt Lưu Thiên Bằng bỗng chốc vô cùng u ám, mặt như hồ nước lạnh, khóe miệng khẽ giật, phẫn nộ chỉ tay vào Tiêu Chính Văn, giận dữ hét lên: “Mày làm vậy là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Người đâu! Lên hết cho tôi! Đánh toàn bộ công nhân trong nhà xưởng này tàn phế! Còn cả Khương Vy Nhan kia, chủ tịch Đỗ đã căn dặn, nhất định phải trói đưa về tỉnh!”
“Vâng!”
“Lên! Tao đã không ưa gì thằng ranh này rồi!”
“Mẹ kiếp! Đánh chết hắn!”
Trong nháy mặt, một trăm tên đàn em xông tới, cả đám cầm trong tay các loại côn thép và dao phay, hung hăng nhắm vào Tiêu Chính Văn!
Một người muốn ngăn cản trăm người?
Chẳng ai tin nổi!
Hoàn toàn là bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn lại thản nhiên đứng tại chỗ, sát khí trên người vô cùng bá đạo, dùng mũi chân vẽ trên mặt đất một đường, hắng giọng nói: “Dám bước qua đường này, giết không tha!”
Mọi người sửng sốt!
Tiếp đó, bọn chúng nhốn nháo hết cả lên!
Một trăm tên đàn em hung ác xắn tay áo lên phẫn nộ hét: “Chết tiệt! Tên ranh này, cũng biết cách dọa người thật đấy! Suýt chút nữa tao bị dọa tè cả ra quần rồi!”
“Ha ha ha! Nực cười! Bước qua đường này thì giết không tha sao? Hắn tưởng mình là ai thế? Sát thần sao?”
“Ông đây cứ bước qua đấy! Mày có thể làm gì tao?”
Một tên đàn em cầm côn thép trong tay, vẻ mặt ngông cuồng cười điên cuồng, bước thẳng qua đường mà Tiêu Chính Văn vừa vẽ dưới đất!
Chẳng hề có chuyện gì xảy ra!
Một trăm tên đàn em hung ác nhao nhao cười ầm, âm thanh chế giễu vang lên bốn phía!
Ngay cả Lưu Thiên Bằng cũng lắc đầu tỏ vẻ bất lực, cười khẩy nói: “Bản lĩnh không tồi, chỉ là đầu óc có vấn đề”.
Nhưng Tiêu Chính Văn thản nhiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt y hệt thần chết, nhìn chằm chằm tên côn đồ vừa bước qua đường mà anh đã vẽ!
“Tự tìm đường chết, đừng trách người khác!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Anh vừa dứt lời!
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên!
Vang vọng khắp nơi!
Xa xa, một tay súng bắn tỉa trên sân thượng tòa cao ốc, mắt vẫn luôn nhắm thẳng vào ống kính, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, ăn kẹo cao su nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
Còn trong nhà máy, dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của mọi người, tên côn đồ vốn dĩ còn đang cười lớn, lúc này thái dương đã trúng đạn, phun ra máu, sau đó ầm một tiếng liền ngã trong vũng máu!
Trong nháy mắt!
Mọi người im phăng phắc!
Hơn một trăm tên đàn em đều trợn mắt há mồm nhìn cái xác dưới đất!
Lúc này ngay cả Lưu Thiên Bằng cũng mất bình tĩnh, điếu xì gà đang hút bên miệng cũng run rẩy theo!
Chết rồi sao?
Soạt!
Lưu Thiên Bằng cảm thấy ớn lạnh, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, vừa định quát lớn hỏi.
Đột nhiên!
Phía sau, tiếng bước chân “bụp bụp bụp” vang vọng khắp nơi!
Sau đó, bọn chúng nhìn thấy, hơn một trăm binh lính được trang bị vũ trang hạng nặng, súng đã lên nòng, vây quanh từ bốn phương tám hướng, nhanh chóng bao vây toàn bộ đám người lại!
“Bụp bụp bụp!”
“Giơ súng!”
Cùng với hét giận dữ, một trăm binh lính mang quân phục đều giơ cao súng, họng súng nhắm vào nhóm người Lưu Thiên Bằng!
“…”
Ngay lúc này, không có người nào cười nhạo nữa, cũng không ai dám nói chuyện lớn tiếng!
Những súng ống và đám binh lính này khiến mọi người đều chấn động!
“Bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ bị bắn chết!”
“Đừng phản kháng! Buông vũ khí xuống!”
“Ôm đầu ngồi xổm xuống, lập tức ngồi xổm xuống!”
Bỗng chốc!
Một trăm tên đàn em ở phía sau Lưu Thiên Bằng đều buông bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, ngồi xổm cưới đất!
Sau đó!
Một trung úy dẫn đội, nghiêm trang đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi chào, nói: “Anh Tiêu, chúng tôi nhận lệnh dẫn đoàn đội tới! Chuyện tiếp theo, nên xử lý như thế nào, mời anh đưa ra chỉ thị!”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn thản nhiên, khoanh tay đứng yên, liếc nhìn Lưu Thiên Bằng trước mặt sớm đã bị dọa sợ đến mức mặt xám như tro tàn, lạnh lùng nói: “Tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi, cho hắn quỳ dưới đất nói chuyện với tôi đi”.
“Vâng!”
Trung úy đó nghe lệnh, vội rút súng lục từ bên hông ra, lập tức bắn hai phát vào đầu gối Lưu Thiên Bằng!
“A a a!”
Trong nháy mắt, Lưu Thiên Bằng ngã phịch xuống đất, hai chân be bét máu, kêu rên thảm thiết: “Mày! Mày đáng chết! Mày dám bắn tao? Mày biết chú tao là ai không? Chú tao là đại sư Lưu ở tỉnh! Mày chết chắc rồi! Mày nghĩ mày có thể tìm đám binh lính này tới thì tao sẽ sợ mày sao?”