TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 336

Chương 336: Hắn không đến thì tôi sẽ đích thân mời

Thấy Tiêu Chính Văn lạnh lùng bước đến, Phạm Cao Kiệt lập tức khóa chặt cửa xe lại, ngồi trong xe hét to ra ngoài: “Anh… anh đừng qua đây! Anh mà qua đây thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Thế nhưng!

Tiêu Chính Văn nhấc tay lên đấm một cú làm vỡ kính xe.

Sau đó anh nắm cổ áo Phạm Cao Kiệt lôi hắn từ trong xe ra, đẩy mạnh hắn ngã phịch xuống đất.

Phạm Cao Kiệt vô cùng hoảng loạn định bò dậy bỏ chạy khi nhìn dáng vẻ hung thần như quái vật của Tiêu Chính Văn.

Nhưng!

Tiêu Chính Văn đá vào lưng khiến Phạm Cao Kiệt văng ra xa bốn năm mét, mặt cọ sát xuống đất như phanh xe, trượt ra xa!

Ngay lập tức.

Phạm Cao Kiệt ngã xuống ôm mặt đau đớn rống lên: “A a a, đau quá, mặt của tôi, mũi của tôi, răng… Tiêu Chính Văn, mẹ kiếp, mày điên rồi à? Ông đây đã làm gì mày chứ?”

Phạm Cao Kiệt ngồi dưới đất, lúc này cả gương mặt đã bị cọ sát ra một đường máu, rơi hết ba cái răng, máu me be bét!

Người dân hóng hớt vây xung quanh cũng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiêu Chính Văn đi đến trước mặt Phạm Cao Kiệt, lạnh lùng nhíu mày hỏi: “Anh bảo người ra tay đánh tôi à?”

Phạm Cao Kiệt đau đớn ôm mặt, muốn đụng vào nhưng lại không dám đụng, cắn răng chịu đựng nói: “Mẹ kiếp, mày đang nói gì tao nghe chẳng hiểu. Tao vừa đi ngang qua đây thì mày đã đạp nổ xe của tao, đánh tao một trận! Tiêu Chính Văn, tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu! Bây giờ tao gọi nói cho Trần Lệ Diễm biết!”

Phạm Cao Kiệt lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Trần Lệ Diễm, khóc lóc kể lễ: “Lệ Diễm, em mau đến chợ rau củ đi, anh bị Tiêu Chính Văn đánh đây này. Tên này điên rồi, tự dưng đánh anh một trận. Tốt nhất em nên dẫn Khương Vy Nhan và bố mẹ cô ta đến đây xem đi, cái tên này ngông cuồng quá rồi!”

Trần Lệ Diễm ở đầu bên kia điện thoại đang dạo phố với mấy cô tiểu thư con nhà giàu Tu Hà vừa mới quen ở trung tâm thương mại Tu Hà. Lúc này nhận được điện thoại của Phạm Cao Kiệt, cô ta lập tức thốt lên: “Cái gì? Tiêu Chính Văn đánh anh sao? Anh đợi em một chút, em đến ngay đây”.

Cái tên Tiêu Chính Văn này đúng là coi trời bằng vung.

Vậy mà còn dám đánh chồng chưa cưới của mình.

Nào có lý đó!

Trần Lệ Diễm xoay người đi tiện thể gọi cho Khương Vy Nhan, lạnh lùng quát: “Khương Vy Nhan, cô có thể quản tốt thằng chồng vô dụng của mình được không? Cô có biết cậu ta vừa làm chuyện gì không hả?”

Lúc này Khương Vy Nhan đang thị sát tiến độ sản xuất ở nhà máy thì nhận được cuộc gọi bừng bừng lửa giận của Trần Lệ Diễm, cô cũng ngơ ngác khó hiểu hỏi: “Chị Lệ Diễm có chuyện gì sao? Tiêu Chính Văn đã làm gì à?”

“Hừ, cậu ta vừa đánh chồng chưa cưới của tôi đấy. Đánh ngay khu chợ rau củ ở vành đai phía Nam!”

Trần Lệ Diễm hét lên rồi cúp máy cái rụp, sau đó cô ta lái xe chạy thẳng đến chợ rau củ.

Khương Vy Nhan cũng vội vã chạy đến.

Phạm Cao Kiệt gọi điện thoại xong liền đứng dậy, đe dọa anh: “Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi! Tao nói cho mày biết, cả đời này Phạm Cao Kiệt tao là người thù dai nhất. Món nợ lúc nãy mày vừa đánh tao, tao sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Mày cứ đợi đấy chống mắt lên mà nhìn!”

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn Phạm Cao Kiệt hỏi: “Anh quen anh Nhị Long à?”

Vừa nghe anh nói câu này, Phạm Cao Kiệt sửng sốt, hoảng sợ nói: “Anh Nhị Long cái gì, tao không hề biết mày đang nói cái gì cả”.

Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, Phạm Cao Kiệt cũng chột dạ lập tức hô lên với đám đông hóng chuyện xung quanh: “Mọi người đến mà xem, tên này là một thằng vô dụng bám váy vợ. Chỉ vì tôi kiếm tiền nhiều hơn hắn, vì tôi có công việc tốt hơn nên hắn sinh ra đố kỵ mà tàn nhẫn đánh tôi một trận. Mọi người phân xử thử xem”.

Nghe vậy, mọi người hóng chuyện không hiểu sự tình ra sao cũng bắt đầu chỉ trỏ Tiêu Chính Văn:

“Ôi trời! Anh chàng này, cậu ra tay cũng độc ác thật, đánh người ta ra nông nỗi này!”

“Phải đó, mình thì bám váy vợ mà còn như vậy à? Vừa nhìn đã biết cậu ta là đồ bạo lực”.

“Các người không biết thì đừng nói bừa, vừa nãy tôi thấy mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ gây chuyện với cậu ta trước. Không chừng bên trong còn có chuyện gì đó thì sao…”

Ngay lúc mọi người đang nhao nhao chỉ trích, còn có người tốt bụng đưa khăn giấy cho Phạm Cao Kiệt lau máu thì một chiếc taxi chạy đến.

Trần Lệ Diễm vội vã xuống xe, chen qua đám đông xông vào trong.

“Lệ Diễm, em nhìn xem… đều do Tiêu Chính Văn đánh đấy!”

Thấy Trần Lệ Diễm đến, Phạm Cao Kiệt lập tức chạy đến tỏ vẻ ấm ức hệt như một con chó!

Trần Lệ Diễm nổi giận khi nhìn thấy vết thương trên mặt Phạm Cao Kiệt, cô ta chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Tiêu Chính Văn, tại sao cậu lại đánh bạn trai tôi? Cậu nhìn xem đã đánh anh ấy thành thế này! Hôm nay cậu mà không nói rõ lý do thì đừng hòng tôi cho cậu đi”.

Trần Lệ Diễm si mê tên trai bao Phạm Cao Kiệt này, hơn nữa Phạm Cao Kiệt biết nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành phụ nữ.

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Trần Lệ Diễm hệt như một mụ đàn bà chanh chua. Lúc anh định lên tiếng thì Khương Vy Nhan cũng vội vã chạy đến.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Khương Vy Nhan cũng giật mình, cô xin lỗi Trần Lệ Diễm và Phạm Cao Kiệt trước: “Em xin lỗi, xin lỗi, hay là chị Lệ Diễm đưa anh ta đến bệnh viện trước đi?”

Trần Lệ Diễm vung tay lên tát Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Cô còn mặt mũi để nói nữa à?”

Bốp!

Cái tát này quá đột ngột khiến Tiêu Chính Văn không kịp phản ứng.

Bỗng nhiên!

Tiêu Chính Văn tức giận, ánh mắt toát lên tia sát khí, bước lên trước lạnh lùng nói: “Cô muốn chết à?”

Khương Vy Nhan vội kéo Tiêu Chính Văn lại, năm dấu tay đỏ in hằn trên mặt cô và mấy vết máu do móng tay cào gây ra.

Cô lắc đầu với Tiêu Chính Văn: “Đừng gây chuyện nữa, để em giải quyết”.

Nói xong, cô xoay người lại chịu đựng uất ức và cơn đau rát ở má, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, bọn em sẽ đền tiền thuốc men!”

Lạnh lùng hừ một tiếng!

Trần Lệ Diễm chỉ vào Khương Vy Nhan gào mồm lên: “Ai thèm khát chút tiền thuốc của cô? Cao Kiệt nhà tôi một năm kiếm được một triệu tệ đấy, cô có thể đền được nổi số tiền thuốc đó sao? Hôm nay nếu chồng cô không quỳ xuống xin lỗi thì chưa xong chuyện đâu!”

“Đúng! Phải quỳ xuống xin lỗi tôi”, Phạm Cao Kiệt hét lên.

Sắc mặt Khương Vy Nhan u ám, Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Phạm Cao Kiệt, xem ra anh vẫn chưa no đòn phải không?”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn bước đến định đánh hắn.

Dọa Phạm Cao Kiệt nhảy ra trốn sau lưng Trần Lệ Diễm, sợ hãi nói: “Mày còn muốn đánh à? Lệ Diễm, em xem hắn ngông cuồng hết sức”.

Trần Lệ Diễm cũng cực kỳ tức giận nói: “Khương Vy Nhan, đây chính là chồng tốt của cô đấy à?”

Khương Vy Nhan cũng nóng ruột, vội kéo Tiêu Chính Văn lại nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa, để em giải quyết”.

Cuối cùng hai bên không tự giải quyết được, lính tuần phải đến xử lý.

Vì suy cho cùng Tiêu Chính Văn đánh người trước nên lính tuần bảo Tiêu Chính Văn xin lỗi.

Khương Vy Nhan cũng bồi thường chút tiền thuốc, chuyện này tạm thời cho qua.

 

Về đến nhà, Tiêu Chính Văn gọi cho Trịnh Thiên Thái. Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Thiên Thái kính cẩn nói: “Anh Tiêu có gì dặn dò?”

Mấy ngày nay, Trịnh Thiên Thái cực kỳ bận rộn!

Một mình ông ta nhận hết toàn bộ chuyện làm ăn ở khu phát triển mở rộng.

Mặc dù trong mấy ngày nay mấy ông trùm cùng ăn cơm hôm đó liên tục tìm đến ông ta có ý muốn hợp tác nhưng lúc đầu bỏ lỡ rồi nên đã không còn cơ hội nữa.

“Điều tra một người tên anh Nhị Long ở Hải Ninh”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe đến cái tên này, Trịnh Thiên Thái nhíu mày sau đó nói: “Nhị Long ở Hải Ninh? Anh Tiêu, không giấu gì anh, tôi có quen người này. Trước đây cậu ta là đàn em của tôi, vì làm những chuyện bẩn thỉu nên bị chặt mấy ngón tay, đuổi ra khỏi Tu Hà. Sau đó, tôi nghe nói cậu ta trở nên giàu có ở Hải Ninh, dưới trướng có đến bốn năm mươi đàn em, quản lý mấy hộp đêm. Sao vậy, Hà Nhị Long này xúc phạm đến cậu à?”

Tiêu Chính Văn cũng không ngờ Trịnh Thiên Thái lại quen với Hà Nhị Long này. Anh lạnh lùng nói: “Nếu ông quen với hắn thì dễ rồi, bảo hắn ngày mai đến Tu Hà một chuyến, tôi có vài chuyện muốn hỏi! Nếu hắn không đến, vậy tôi sẽ đích thân mời hắn đến”.

Đọc truyện chữ Full