TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 346

Chương 346: Tôi đưa cô ra ngoài

Lúc này, mấy tên côn đồ của Hắc Long Đường chặn trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ đành lùi từng bước về sau dưới uy lực bức người của anh.

Mặc dù lúc nãy chúng có rất nhiều người, sát khí ngút trời.

Nhưng lúc này, hiện trường rất hỗn loạn.

Một trăm người chỉ còn lại ba bốn mươi người.

Sát khí trên người mấy người này cộng lại cũng không mạnh bằng sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn.

Khí thế đáng sợ bùng lên như có hàng ngàn quân binh vạn mã đủ để bao trùm hiện trường khiến trời đất nổ tung.

“Cút! Nếu không, giết!”

Tiêu Chính Văn nói một câu ngắn gọn nhưng uy thế bức người!

Bốn chữ ngắn gọn cuồn cuộn như sấm rền vang lên bên tai mọi người.

Nhưng đám côn đồ này không dám lui!

Vì cách phía sau chúng không xa là Trương Thế Đức!

Nếu thua cũng sẽ chết!

Thấy không ai lui nữa, Tiêu Chính Văn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười hệt như Tu La!

“Nếu các người không rút lui, vậy tôi giết đến khi các người muốn lùi cũng không được”.

Một câu chứa đầy sát khí ngút trời!

Ngay sau đó, con dao trong tay Tiêu Chính Văn biến thành một luồng ánh sáng bắn phát đâm vào ngực một gã cao lớn dẫn đầu. Khoảnh khắc đâm xuyên qua đó, máu chảy ra ồ ạt!

Cả con dao phay còn cắm trên ngực gã đó, mũi dao đâm xuyên qua cơ thể không ngừng rỉ máu, thật sự rất thê thảm!

Chỉ trong chốc lát, máu không ngừng tuôn ra từ miệng gã đó, cả người không hề phát ra tiếng rên rỉ nào ngã phịch xuống đất!

Trong tích tắc, cả hiện trường đều im bặt.

Cách thức này chúng chưa từng nghe cũng chưa từng thấy!

Chỉ là vung một con dao ra mà có thể giết chết một người.

“Nếu có người tiến đến thì kết cục sẽ giống hắn!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn lướt qua một vòng, sát khí trong mắt bắn ra tứ phía. Lúc này rất nhiều đàn em của Hắc Long Đường bị chấn động bởi ánh mắt của Tiêu Chính Văn, đã bắt đầu hoảng sợ muốn bỏ chạy!

Mấy tên côn đồ còn lại cũng nhìn nhau, do dự bây giờ có nên chạy hay không.

Không chạy, kết cục sẽ giống tên vừa nãy!

Không biết mình chết thế nào!

Nhưng lúc này.

Trương Thế Đức lại đột nhiên lao đến, tay còn cầm một con dao sáng bóng chĩa vào Tiêu Chính Văn tức giận gầm gừ: “Mẹ kiếp! Bọn mày đều vô dụng hết rồi sao? Chỉ mới một lát mà một trăm tên chỉ còn lại bấy nhiêu đây. Ngày thường tao nuôi bọn mày thế nào? Đứa nào cũng chỉ biết ăn hại, ngay cả một tên vệ sĩ cũng không giải quyết được!”

“Lên hết cho tao! Chỉ có một mình hắn, nếu ai không lên thì áp dụng quy định của Hắc Long Đường!”

Đồng thời Trương Thế Đức cố sức gọi điện thoại liên lạc với đám đàn em của mình.

Dưới trướng Trương Thế Đức cũng có năm sáu trăm người!

Có người không ở trong khu vực này mà mất nửa tiếng mới đến!

Cho nên trước mắt chỉ đành kéo dài thời gian với Tiêu Chính Văn.

“Quy định của Hắc Long Đường?”

Nghe nói vậy, mấy chục tên còn lại đều run lẩy bẩy, ánh mắt tỏ vẻ rất sợ hãi!

Quy định của Hắc Long Đường chính là muốn lấy mạng đấy!

So với việc bị gãy tay gãy chân thì tính mạng quan trọng nhất!

Thế nên trong thoáng chốc, ba bốn tên còn lại và mấy chục anh em vừa đến cầm dao lên lại lao đến chỗ Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ cho các người toại nguyện”.

Hiển nhiên Tiêu Chính Văn đang nổi giận!

Một đời vua Bắc Lương sao có thể bị đám côn đồ này đe dọa được chứ?

Từ đầu đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa dùng hết sức.

Nếu anh phát huy hết sức lực thì đám người này sẽ như bị phanh thây!

Anh chỉ không muốn bị quá nhiều người chú ý đến.

Nhưng lúc này không có thời gian để vờn với chúng nữa.

Tiêu Chính Văn hơi động đậy, nhấc chân bước ra nghiêng người về phía trước giật lấy con dao trong tay hai kẻ đang xông đến, sau đó dùng dao chém mạnh lên mặt hai kẻ đó vang lên tiếng “bốp bốp bốp”.

Dưới sự tấn công liên tiếp của Tiêu Chính Văn, hai gã cao lớn đó không ngừng lùi về sau, chỉ trong chốc lát, nửa bên mặt đều là vết máu do dao chém!

“A a a!”

Hai gã cao lớn đó bị đánh đến mức choáng váng, kêu gào thảm thiết chạy ra ngoài như bị điên.

Cùng lúc đó!

Tiêu Chính Văn lại ra tay, con dao phay rơi khỏi tay bắn ra hơn mười mét như một luồng ánh sáng, “phập” dao phay cắm vào trước ngực một tên đàn em bên cạnh Trương Thế Đức!

Cánh tay trái của gã đó còn xăm một hình con rồng đen, có lẽ thân phận trong Hắc Long Đường cũng không thấp. Nhưng lúc này gã trợn mắt nhìn ngực mình không ngừng chảy máu, sau đó phun cho một ngụm máu, rồi ngã xuống vũng máu.

Gã đã chết!

Chỉ trong một giây, tên côn đồ đó đã chết ngay trước mặt Trương Thế Đức.

Trương Thế Đức hung tợn nhíu mày, tức giận gầm lên: “Chém cho tao! Chém chết hắn!”

Vừa rồi, sự sống và cái chết chỉ diễn ra trong tích tắc!

“Cùng lên đi, tôi không có thời gian!”

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, thái độ rất bình thản, giọng nói như ác ma!

Anh vừa dứt lời, rất nhiều tên côn đồ cầm dao sáng loáng lao về phía anh!

Tiêu Chính Văn không hề sợ, anh phóng một con dao quân đội năm cạnh từ thắt lưng ra!

Phập!

Một cánh tay đẫm máu bị chém đứt, sau đó xoay vòng trên không trung mấy vòng làm văng ra một vũng máu lớn xuống đất!

“A a a! Tay của tôi! Cánh tay của tôi!”

Tên côn đồ đó hét lên thảm thiết, trợn mắt nhìn cánh tay bị chém đứt của mình, trên vai máu chảy ra như suối, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, cả người co giật.

Thấy cảnh tượng này, mấy tên côn đồ khác cũng sửng sốt tại chỗ, cầm dao trố mắt nhìn nhau, trán ướt đẫm mồ hôi, không ai dám tiến đến.

Người này thật sự là ác quỷ!

Giơ tay lên cũng có thể giết chết người!

“Mẹ mày, lên cho bố! Hai triệu tệ! Ai giết chết hắn thì người đó nhận được hai triệu tệ”.

Trương Thế Đức tức giận nói, ông ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình tổn thất nặng nề như bây giờ.

Mất người đẹp rồi lại tổn thất đàn em!

Mấy tên này đều là đàn em mà ông ta vất vả nuôi dưỡng!

Trong tích tắc mất gần hết một trăm người!

Trước khách sạn đều là mấy tên côn đồ nằm trong vũng máu, không rõ sống chết!

Đồng thời Trương Thế Đức đã bắt đầu hoảng sợ. Hắn phát hiện đến lúc này Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự. Hơn nữa ánh mắt đó của anh tấn công thẳng vào tâm hồn, lạnh băng như chúa tể địa ngục khiến Trương Thế Đức run rẩy không thôi!

Không thể để người đàn ông này sống, dù tổn thất thế nào cũng phải nhổ cỏ tận gốc.

 

“Năm triệu tệ! Lên!”

Trương Thế Đức nổi giận gầm lên!

Người ta nói rằng anh hùng sẽ xuất hiện trong điều kiện thưởng lớn. Chỉ trong chốc lát, bốn năm mươi tên côn đồ còn lại đều như phát điên lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tiếng dao leng keng vang lên!

Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, cả người toát ra sát khí kinh người. Anh giơ tay kẹp lấy vũ khí của hai tên côn đồ đang chạy đến, sau đó đá mạnh vào hai tên đó làm rất nhiều người đằng sau ngã xuống!

Đồng thời, anh nhảy lên cao, quét chân đá bay nhiều người. Chúng đều văng xa ra cách đó mấy chục mét, ngất xỉu nằm trên mặt đất.

Chỉ mấy chiêu thức đơn giản đã khiến đám người chứng kiến cảnh tượng ở đó sửng sốt.

“Mẹ nó, hắn biết võ?”

“Kinh… Kinh khủng quá!”

“Như vậy còn đánh đấm gì nữa? Chạy đi…”

Đây là nghi vấn của mọi người?

Người đàn ông trước mặt quá mạnh! Họ hoàn toàn không phải là đối thủ!

Một tay Tiêu Chính Văn cầm dao phay, khóe miệng nhếch lên. Anh bỗng quay đầu lại nhìn Đỗ Tình Tuyết đứng sau cánh cửa xoay của khách sạn nói: “Tôi đưa cô ra ngoài”.

Đọc truyện chữ Full