TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 353

Chương 353: Bốp bốp bốp!

Sau khi khóc hồi lâu, Khương Vy Nhan mới lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

“Đi”.

Tiêu Chính Văn nói một tiếng rồi dẫn Khương Vy Nhan rời đi.

“Đi đâu?”, Khương Vy Nhan sửng sốt, lo lắng hỏi.

Tiêu Chính Văn nói: “Đương nhiên là đi báo thù cho em rồi! Người phụ nữ của Tiêu Chính Văn sao phải khóc đến mức này chứ? Nước mắt của em chỉ có thể rơi vì anh thôi!”

Khương Vy Nhan sửng sốt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng cô lập tức kéo Tiêu Chính Văn lại, lắc đầu nói: “Không cần đâu Tiêu Chính Văn, em không sao, em nói thật mà”.

Nói xong, Khương Vy Nhan cố nở nụ cười.

Tiêu Chính Văn vuốt ve má cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe mắt, nói: “Nhưng anh thì có. Người phụ nữ của anh bị bắt nạt, người làm chồng là anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!”

“Nhưng, nhưng…”, Khương Vy Nhan muốn nói thêm, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn kéo đi thẳng tới tiệm váy cưới Dimon!

Bởi vì, khi rời đi lúc sáng nay, Khương Vy Nhan nói rằng cô sẽ cùng Khương Mỹ Nghiên đi chọn váy cưới ở tiệm váy cưới Dimon.

Hơn nữa, tiệm váy cưới Dimon này còn là một thương hiệu quốc tế, đồng thời cũng là tiệm váy cưới đắt nhất ở Tu Hà!

Tiêu Chính Văn cứ thế kéo Khương Vy Nhan, giữa những ánh mắt tò mò của người qua đường, lạnh lùng đẩy cửa tiệm váy cưới!

Các cô nhân viên bán hàng vẫn đang giúp Khương Mỹ Nghiên thử váy cưới!

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đã khoác lên mình chiếc váy cưới mà Khương Vy Nhan đã thử trước đó.

Tuy nhiên, nhìn bản thân trong gương khiến Khương Mỹ Nghiên rất không hài lòng!

Tại sao chứ?

Tại sao mình mặc lên lại không đẹp như Khương Vy Nhan?

Cô ta tức chết mất!

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan vào.

Khương Mỹ Nghiên vừa nhìn thấy Khương Vy Nhan, liền tức giận hét lên: “Đồ lẳng lơ! Cô còn dám bước vào đây sao? Sao nào, cô tưởng là cô dẫn theo thằng con rể vô dụng tới đây, thì tôi không dám động đến cô à?”

Vừa nói, Khương Mỹ Nghiên đã giơ tay lên, muốn tát Khương Vy Nhan!

“Bốp!”

Kết quả là cái tát của Khương Mỹ Nghiên còn chưa hạ xuống, bàn tay to dầy của Tiêu Chính Văn đã đập thẳng vào mặt Khương Mỹ Nghiên!

Mọi người xung quanh sững sờ!

“…”

Ai nấy hít sâu một hơi!

Khương Vy Nhan sửng sốt, che cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!

Lúc này, khuôn mặt của Khương Mỹ Nghiên đầy vẻ kinh hãi, miệng há hốc, hai mắt mở to, cô ta dùng tay che đi bên má đang sưng tấy lên của mình, hoài nghi nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, rồi điên tiết hét lên: “Anh… anh dám đánh tôi? Tiêu Chính Văn! Anh bị điên à? Một con có hoang ăn bám như anh mà cũng dám đánh tôi? Tôi đánh chết anh!”

Vừa hét, Khương Mỹ Nghiên vừa cào Tiêu Chính Văn bằng cả hai tay!

Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn tựa như Tu La,khiến cho Khương Mỹ Nghiên sững sờ, sau đó anh lại giáng cô ta một cái bạt tai, lạnh giọng quát: “Điên đủ chưa?”

Hai cái tát liên tiếp này rốt cuộc cũng đã làm Khương Mỹ Nghiên tỉnh lại!

Cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, điên cuồng hét lên: “Tiêu Chính Văn! Anh đợi đấy! Anh cứ đợi đấy cho bà đây! Hôm nay tôi sẽ cho anh biết mặt!”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, quát mắng: “Khương Vy Nhan, cô được lắm! Cô tưởng là cô tìm một thằng vô dụng chống lưng cho cô, là tôi không dám làm gì cô sao? Các người cứ đợi đấy cho tôi!”

Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên tức giận cởi bỏ váy cưới, tự mặc quần áo, hùng hổ rời khỏi tiệm váy cưới Dimon!

Khương Mỹ Nghiên lao ra khỏi tiệm váy cưới, tức giận gọi điện thoại cho Ngô Khoan Nghiệp, khóc lóc ỉ ôi: “Chồng! Anh mau đến phố áo cưới, anh phải làm chủ cho em! Tiêu Chính Văn đó dám tát em hai cái trước tất cả mọi người! Cục tức này em nuốt không trôi!”

Ở bên kia điện thoại, Ngô Khoan Nghiệp đang “làm việc” cùng nữ trợ lý mới được tuyển dụng của cậu ta trong văn phòng, tức đến nỗi thở phì phò. Lúc nghe thấy lời này, cậu ta lập tức hét lên: “Cái gì? Tiêu Chính Văn dám đánh em? Được rồi! Em chờ anh, anh dẫn người qua đó ngay!”

Trong cửa tiệm váy cưới.

“Tiêu Chính Văn, không phải mình đã gây hoạ rồi đấy chứ?”

Lúc này Khương Vy Nhan mới ngỡ ra, vẻ mặt hết sức lo lắng.

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười: “Không sao, chúng ta cứ việc chờ thôi”.

Dứt lời, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các cô nhân viên, rồi hỏi Khương Vy Nhan bên cạnh: “Vừa rồi bọn họ bắt nạt em sao?”

Khương Vy Nhan yếu ớt đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, đang định lắc đầu.

Kết quả, mấy cô nhân viên bán hàng đó lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ai nấy tức giận ra mặt, quát tháo: “Hai người làm cái gì vậy? Có biết hai người vừa đuổi mất một khách hàng lớn của chúng tôi không?”

“Đúng là một con chó cái! Lại còn dẫn theo một thằng đàn ông không biết từ đâu ra, qua đây làm loạn! Cô tưởng cửa tiệm Dimon chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”

“Cút ngay! Nếu không, chúng tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ!”

Tiêu Chính Văn lập tức hiểu được tình huống, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói: “Vừa rồi có bao nhiêu người bắt nạt vợ tôi?”

Các cô nhân viên nhìn nhau, rồi bật cười ha hả đầy mỉa mai!

Một cô nhân viên trong số đó còn khoanh hai tay trước ngực, đánh giá Tiêu Chính Văn và khinh khỉnh nói: “Tôi còn tưởng là ai? Hoá ra anh là chồng của con đĩ này à? Chậc chậc, trông quá tầm thường, vóc dáng thế này chắc cũng không đến năm trăm tệ, đúng không? Sao nào, anh vẫn còn muốn ra mặt cho con đĩ này à?”

Tiêu Chính Văn liếc mắt sang nhìn, trong mắt tỏa ra khí lạnh thấu xương, ý thù địch cũng lập tức toả ra xung quanh!

“Bốp!”

Anh thẳng tay tát cô nhân viên vừa luôn mồm nói từ “con đĩ”, ngã vật xuống đất!

“Cô không nghĩ việc mình mở mồm ra là mắng người ta là đĩ, thể hiện trình độ văn hóa của cô rất thấp sao?”, Tiêu Chính Văn Hàn lạnh lùng nói, khí lạnh bùng phát!

Cái tát này đã khiến các cô nhân viên khác trong cửa tiệm sững người!

“Tiểu Lệ? Tiểu Lệ, em có sao không?”

“Chị Lệ?”

“Anh bị điên à? Dám đánh chị Lệ cửa tiệm chúng tôi!”

Mấy cô nhân viên ngay lập tức vây quanh Tiêu Chính Văn, không ngừng mắng mỏ, trông như một đám gà mẹ kêu cục ta cục tác!

Tiêu Chính Văn tối sầm mặt xuống, khí thế khủng khiếp trên người lập tức toả ra cuồn cuộn, làm cho tất cả nhân viên hoảng sợ ra mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!

“Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi nói rồi đấy nhé! Anh đừng có lộn xộn! Đây là tiệm váy cưới Dimon, là cửa tiệm váy cưới đắt nhất Tu Hà!”

“Sếp Khưu của chúng tôi là một trong những cổ đông lớn của phố áo cưới Tu Hà! Nếu anh gây rối ở đây thì đừng hòng chuồn đi được!”

Đối mặt với khí tức kinh khủng như sát thần của Tiêu Chính Văn, các cô nhân viên này hoảng sợ tột độ!

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng nói: “Tôi muốn mấy người các cô xin lỗi vợ tôi!”

Ngay lập tức, bọn họ khịt mũi bật cười!

“Anh đang nói cái gì vậy? Bắt chúng tôi xin lỗi con chó cái này?”

“Ôi cậu bạn này, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tiệm váy cưới Dimon chúng tôi là một thương hiệu quốc tế! Đừng có mơ!”

“Ha ha, cười chết mất! Anh nghĩ anh là ai chứ, dám bắt chúng tôi xin lỗi á?”

 

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhếch khóe miệng, lộ ra ý châm chọc, nói: “Vậy ý của các cô là không xin lỗi sao?”

Lúc này, Khương Vy Nhan vội vàng kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, đi thôi, đừng gây chuyện nữa”.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, nếu làm sai thì phải xin lỗi. Đó là lẽ tự nhiên, là điều chính đáng. Chẳng lẽ một thương hiệu Dimon lớn như vậy mà dám bắt nạt khách hàng sao?”

“Này, đúng là cửa tiệm chúng tôi bắt nạt khách đấy! Hai người cút khỏi đây ngay!”

“Đúng đấy! Cút đi! Chúng tôi đã gọi nhân viên bảo vệ đến rồi!”

Mấy cô nhân viên kiêu ngạo ra mặt!

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, nói: “Đây là ý của các cô, hay là ý của ông chủ các cô?”

“Cái gì mà chúng tôi, cái gì mà ông chủ hả? Anh quan tâm gì mà nhiều thế? Cút ngay! Sao nào, anh định gọi ông chủ của chúng tôi ra đây chắc?”, Tiểu Lệ đang ôm lấy hai má sưng tấy của mình, vẻ mặt hung ác!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay cửa tiệm vắng tanh thế này? Các cô đang làm gì đấy?”

Mấy cô nhân viên thấy người đến, lập tức kính cẩn kêu lên: “Quản lý Uông!”

Mà cô nhân viên tên Tiểu Lệ cũng vội vàng chạy tới, bất bình khóc lóc nức nở: “Quản lý Uông, cuối cùng anh cũng tới rồi, hai người này đến cửa tiệm của chúng ta làm loạn lên đây này!”

Đọc truyện chữ Full