TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 357

Chương 357: Nhận nhiệm vụ mới

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên, cười khẩy nói: “Thiếu gia Ngô, cậu định trả bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm nghìn tệ!”

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm của một tòa nhà nào đó ở Tu Hà.

Căn phòng nghi ngút khói, có hơn chục cái máy tính, còn có bảy tám người đàn ông liên tục gõ bàn phím hoặc nghe điện thoại.

Lúc này, một người đàn ông trung niên râu quai nón ngồi trước màn hình máy tính, mở một trang web với phong cách u ám đẫm máu, bấm vào nút phát hành nhiệm vụ, sau đó nhập yêu cầu nhiệm vụ, cuối cùng là gõ số tiền hai trăm nghìn tệ!

Làm xong mọi việc, khuôn mặt người đàn ông kia đầy vẻ vui mừng, nói: “Nhiệm vụ nhỏ hai trăm nghìn tệ, cũng kiếm lời được mười nghìn tệ”.

“Anh Hào, được đấy, lại nhận nhiệm vụ mới”.

Gã đàn ông bên cạnh lập tức nở nụ cười.

“Tạm được, buổi tối mời anh em ăn cơm”.

Người đàn ông được gọi là anh Hào mỉm cười đáp lại.

“Anh Hào giỏi quá!”

“Anh hào, em yêu anh!”

Vài người khác cũng tâng bốc theo.

Anh Hào vừa pha xong cốc cà phê, liền nhìn thấy thông báo nhắc nhở, nhiệm vụ đã được tiếp nhận!

Chẳng mấy chốc, mười nghìn tệ tiền hoa hồng đã chuyển vào tài khoản, khuôn mặt anh Hào ngập tràn vẻ kích động vui mừng…

Nửa đêm.

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ say, mới một mình ngồi trong sân nhỏ, ngắm ánh sao đêm.

Bỗng chốc, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trong bóng đêm!

Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy: “Thú vị đấy, tiếp theo là người do ai cử đến đây?”

Tiêu Chính Văn nói xong, đứng dậy đi về phía góc tường.

Mà đúng lúc này, ở bên ngoài bức tường, một người mặc quần áo màu đen, trong miệng ngậm một con dao găm sắc bén, cẩn thận liếc nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó vọt lên vượt qua tường nhảy vào trong sân.

Âm thanh chạm đất rất nhẹ.

Hắn nhếch mép giễu cợt, đứng dậy cười nhạt nói: “Còn tưởng rằng có nhiều phương thức bảo vệ lắm, nhưng hóa ra chả có phương thức nào cả! Nhiệm vụ hai trăm nghìn tệ này quá dễ dàng! Nếu không phải vì gần đây thiếu tiền thì tao cũng chẳng thèm đến đây đối phó với hai người bình thường”.

Gần như khoảnh khắc tiếp đất, hắn đoán rằng, trong sân nhỏ này không hề có bóng dáng tên cao thủ nào.

Đặc biệt là tiếng hít thở đều đặn từ căn phòng hướng Tây Nam kia, nghe như hơi thở của những người bình thường, rất nhẹ nhàng.

Trong lúc hắn đang thầm vui mừng, cho rằng bản thân có thể nhanh chóng thực hiện xong nhiệm vụ.

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối: “Cửa chính không vào, mà lại muốn làm đầu trộm đuôi cướp, có phải là không hợp quy tắc lắm không?”

Nghe thấy những lời nói này.

Gã đàn ông mặc áo quần màu đen đột nhiên dựng tóc gáy!

Hắn mơ hồ đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh!

Đồng thời, cả người hắn căng thẳng, cầm chắc con dao găm sắc bén trong tay, cơ thể cũng hạ thấp xuống!

Điều này… là không thể!

Hơi thở quá đáng sợ!

Bản thân hắn vừa đột nhập vào sân nhỏ đã có sự tồn tại của một người khác?

Ngay lúc người này đang cực kỳ căng thẳng, Tiêu Chính Văn chậm rãi bước ra từ bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đút túi quần, khóe mắt thoáng qua một nụ cười nhạt.

Lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, tên đó cầm lấy dao găm, xông thẳng tới, dao găm suýt nữa đâm thẳng vào tim của Tiêu Chính Văn!

Buộc phải giết!

Đây chính nguyên tắc sát thủ chuyên nghiệp của Coffin.

Bởi vì, hắn hiểu rõ, người đàn ông trước mặt có thể chỉ là người hoàn toàn bình thường, vô tình bắt gặp mình!

Hoặc có thể là một cao thủ có bản lĩnh còn mạnh hơn mình, có khả năng che giấu hơi thở của bản thân!

 

Dù thuộc khả năng nào thì Coffin cũng buộc phải nhanh chóng ra tay thăm dò!

Nếu là khả năng thứ nhất thì sẽ giết luôn, sau đó vượt tường trốn thoát!

Còn nếu thuộc khả năng thứ hai thì tập kích một phát rồi rút lui, sau đó vượt tường trốn thoát!

Mắt thấy dao găm sắp đâm tới, Tiêu Chính Văn nhếch mép, đứng yên không nhúc nhích, mà giơ tay, tóm lấy cổ tay của Coffin kia!

Rắc một tiếng!

Cổ tay hắn đã bị gãy!

Coffin đau đớn hự một tiếng, bỗng chốc hắn vùng vẫy muốn chạy trốn!

Bởi vì hắn biết!

Người trước mặt chính là cao thủ!

Bản lĩnh còn mạnh hơn cả hắn!

Với thủ đoạn và sát khí tỏa ra từ trên người, so với sếp lớn của tổ chức Coffin thì căn bản không cùng một đẳng cấp!

Chỉ cần ở trước mặt người này thì Coffin một chiêu cũng không thắng nổi!

Vì thế, lập tức trong lòng hắn chỉ muốn bỏ chạy!

Nhưng mà!

Tiêu Chính Văn vẫn nắm chặt không buông cổ tay hắn, anh nhếch mép cười khẩy.

Đọc truyện chữ Full