TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 370

Chương 370: Là anh mời sao?

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế, cười khẩy nói: “Đến đại sư Bàng mà cô cũng không biết? Đúng là đồ kém hiểu biết! Cũng khó trách, cô bị đuổi khỏi nhà họ Khương mấy năm như vậy, cũng có nhiều người và nhiều chuyện không biết”.

“Thôi để tôi nói cho cô biết, đại sư Bàng này là một nhà thiết kế váy cưới đẳng cấp thế giới! Vào hôn lễ ngày hai mươi tám, tôi sẽ mặc váy cưới ông ấy thiết kế, khiến tất cả mọi người lóa mắt! Còn cô, Khương Vy Nhan, cô đã định trước chỉ là một nhân vật phụ đáng thương mà thôi!”

“Khương Vy Nhan, không phải tôi coi thường cô, nhưng Tiêu Chính Văn cứ đòi tổ chức hôn lễ bù đắp cho cô trùng ngày với tôi, đây chẳng phải là muốn cô mất mặt sao? Nếu tôi là cô thì tôi chẳng thèm làm hôn lễ này!”

Khương Mỹ Nghiên nói liền một lèo, dáng vẻ dương dương tự đắc, vẻ mặt ngạo mạn.

Khương Vy Nhan nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi hơi buồn bã và tủi thân.

Nhưng cô nhìn Khương Mỹ Nghiên một cách nghiêm túc, nói: “Chị Mỹ Nghiên, tuy hôn lễ của em và Tiêu Chính Văn không bằng chị, nhưng bọn em cũng không muốn khoe khoang gì cả, bọn em chỉ…”

“Được rồi, được rồi, cô đừng tự giải thích gì cả, cũng không cần nói đỡ cho Tiêu Chính Văn! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!”

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng nói, trừng mắt lườm Khương Vy Nhan, sau đó xoay người rời đi.

Thấy Khương Mỹ Nghiên đã đi, sắc mặt Khương Vy Nhan mới tỏ vẻ vô cùng lạc lõng.

Là phụ nữ, đương nhiên cô không muốn hôn lễ của mình bị người phụ nữ khác chèn ép, càng không muốn trở thành nhân vật phụ.

Nhưng Khương Vy Nhan biết, cô không cần so bì những thứ này, cô chỉ cần có một Tiêu Chính Văn yêu cô là đủ rồi.

Buổi tối, chuyện đại sư Bàng được một người thần bí mời đến Tu Hà thiết kế váy cưới ngày càng đồn thổi ồn ào hơn.

Trong đó, người nhà họ Khương là kích động và hưng phấn nhất, thậm chí còn tổ chức bữa tiệc gia đình để bàn bạc về chuyện này, còn mời cả Ngô Khoan Nghiệp nữa.

Bởi vì Khương Mỹ Nghiên đã lan truyền ở công ty và nhà họ Khương.

Rằng trong hôn lễ ngày hai mươi tám, cô ta sẽ mặc váy cưới đại sư Bàng Ngọc Thành thiết kế!

Đây là vinh dự lớn lao biết chừng nào chứ?

Đến nỗi, tất cả người nhà họ Khương đều nghĩ người thần bí nọ chính là cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, là con rể tương lai của nhà họ Khương.

“Ôi chao, thiếu gia Ngô đúng là giỏi quá! Còn mời được cả đại sư Bàng đến Tu Hà, thiết kế váy cưới cho con gái bố nữa!”

Vẻ mặt Khương Văn Kỳ kích động, khen lấy khen để con rể tương lai của mình.

Đúng là bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.

“Phải đấy, phải đấy, người như thiếu gia Ngô mà trở thành con rể của nhà họ Khương chúng ta, đúng là phúc của nhà mình!”

“Thiếu gia Ngô đúng là rồng trong loài người! Giỏi quá đi mất!”

“Thiếu gia Ngô, chúng tôi mời cậu một ly!”

Mọi người cứ như phát điên, không ngừng nịnh hót sùng bái Ngô Khoan Nghiệp.

Khương Thái Xương lại càng khen không dứt miệng, ánh mắt vui vẻ.

“À, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà”.

Tuy trong lòng Ngô Khoan Nghiệp hơi chột dạ, nhưng thấy người nhà họ Khương sùng bái mình như vậy, cũng cảm thấy sướng hết cả người.

Dù sao bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai đã mời đại sư Bàng, thôi đã sai thì sai cho trót!

Ngày mai cậu ta sẽ cần xin bố mình, bảo ông ấy huy động các mối quan hệ xem có thể gặp được đại sư Bàng hay không.

Nếu không được nữa thì cậu ta sẽ làm một bộ váy cưới, nói dối là đại sư Bàng thiết kế, chắc là cũng không ai dám nghi ngờ.

Thấy Ngô Khoan Nghiệp được mọi người tung hô như vậy, sắc mặt Khương Học Bác và Từ Phân rất khó coi, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Khương Vy Nhan cũng ngưỡng mộ lắm.

Nhưng cô không trách Tiêu Chính Văn.

Còn Tiêu Chính Văn lại cảm thấy rất buồn cười.

Không ngờ tên Ngô Khoan Nghiệp này lại dám tự vơ vào người mình như vậy.

Đúng lúc mọi người đang nâng ly mời rượu, Tiêu Chính Văn đột ngột hỏi: “Cậu nói là cậu mời đại sư Bàng đến Tu Hà sao?”

Một câu nói lập tức khiến không khí náo nhiệt trầm hẳn xuống.

Tất cả đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt quái dị.

Có khó hiểu, có tức giận, có mỉa mai.

Ngô Khoan Nghiệp quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi ngược lại: “Lẽ nào là anh mời sao?”

“Nói không chừng là vậy thật đấy”, Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp.

“…”

Ái chà chà!

Mọi người nhà họ Khương lập tức ồ lên!

“Tiêu Chính Văn! Anh đang nói lung tung cái gì đấy?”

“Láo toét! Chỗ này đến lượt anh lên tiếng à?”

“Khương Học Bác, ông nhìn con rể của ông đi, một thằng vô dụng mà cũng dám nói lung tung!”

Mọi người mắng mỏ với những lời lẽ vô cùng khó nghe!

“Khương Vy Nhan, cô xem ông chồng tốt của cô đi! Chuyện gì cũng dám nói! Không phải chồng tôi mời đại sư Bàng thì chẳng lẽ là con chó hoang như anh ta mời chắc? Đúng là không biết tự lượng sức, thấy cô vớ phải loại đàn ông như vậy, người làm chị như tôi cũng thấy thương thay cho cô!”

Khương Mỹ Nghiên cười đầy châm chọc.

Những người khác cũng nhao nhao cười nhạo: “Vy Nhan! Sau này đừng đưa cái tên rác rưởi này đến đây ăn cơm nữa, đúng là mất mặt!”

“Phải đấy! Sau này đừng đưa anh ta đến bữa tiệc gia đình! Nhà họ Khương chúng ta cũng là thế gia hạng hai ở Tu Hà, cũng cần thể diện!”

“Khương Học Bác, con rể chú giỏi thật đấy! Còn dám nghi ngờ cả thiếu gia Ngô!”

Khương Văn Kỳ trừng mắt lườm một cái.

“Anh cả, em…”

Khương Học Bác bất lực thở dài, liếc xéo Tiêu Chính Văn với ánh mắt tức giận, quát anh: “Tiêu Chính Văn! Cậu ngậm miệng lại! Cậu còn nói lung tung nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

Sắc mặt Khương Vy Nhan cũng rất khó coi, giật mạnh Tiêu Chính Văn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiêu Chính Văn, anh đừng nói lung tung nữa, ăn cơm đi”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, vì Khương Vy Nhan, anh chỉ đành im lặng.

Ngô Khoan Nghiệp cười lạnh lùng: “Nếu anh đã nói đại sư Bàng là do anh mời đến, vậy chẳng phải ý của anh là trong hôn lễ ngày hai mươi tám, Khương Vy Nhan sẽ mặc váy cưới đích thân ông ấy thiết kế sao?”

Mọi người nghe thấy thế thì cười khẩy, nhìn Tiêu Chính Văn đầy mỉa mai.

Tiêu Chính Văn chỉ lặng lẽ uống nước, không đáp lời.

Ngô Khoan Nghiệp hừ một tiếng, nói: “Sao nào? Bây giờ thì câm như hến rồi à? Đồ rác rưởi không biết tự lượng sức!”

“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian với con chó hoang này nữa”.

Lúc này, Khương Văn Kỳ cũng lên tiếng, sau đó nhìn về phía Khương Thái Xương, nói: “Bố xem, liệu chúng ta có nên mở tiệc mời đại sư Bàng không? Dù gì thiếu gia Ngô cũng đã mời ông ấy tới thiết kế váy cưới, đây cũng là chuyện lớn đối với nhà họ Khương chúng ta”.

“Ừ, cũng có lý”.

Khương Thái Xương nhìn về phía Ngô Khoan Nghiệp, cười nói: “Thiếu gia Ngô, cháu xem có thể mời giúp bọn ông được không?”

Ngô Khoan Nghiệp đang uống một ly rượu, suýt nữa thì phun hết ra, hoảng loạn cười đáp: “Việc này… lão gia, ông cũng biết người như đại sư Bàng không phải muốn mời là có thể mời được”.

Mọi người nghe thấy thế thì tỏ vẻ hơi thất vọng.

 

“Thế à… thế thì hết cách rồi”, lão ta thở dài.

“Bố, bố đừng làm khó thiếu gia Ngô nữa, dù gì người như đại sư Bàng cũng quá nổi tiếng rồi!”

“Phải đấy, thiếu gia Ngô có thể mời đại sư Bàng thiết kế váy cưới đã là giỏi lắm rồi”.

“Ôi, còn tưởng thiếu gia Ngô chuyện gì cũng làm được chứ”.

Thấy mọi người tỏ vẻ thất vọng, Khương Mỹ Nghiên khoác tay Ngô Khoan Nghiệp, làm nũng nói: “Chồng thực sự không có cách nào sao?”

Ngô Khoan Nghiệp nhíu mày, cắn răng đáp: “Cũng không phải là không có cách, để anh thử xem”.

Mọi người nghe cậu ta nói vậy, lập tức đổi từ thất vọng sang kích động.

“Thật sao? Thiếu gia Ngô, cậu giỏi quá đi mất!”

“Vẫn là thiếu gia Ngô đỉnh của đỉnh!”

“Phải đấy, tên vô dụng nào đó nhìn mà học hỏi đi!”

Mọi người nhà họ Khương lại chĩa mũi dùi về phía Tiêu Chính Văn.

Sắc mặt Khương Vy Nhan rất khó coi, vợ chồng Khương Học Bác và Khương Thần cũng tỏ vẻ ngại ngùng và tức giận.

Cái tên Tiêu Chính Văn này ngồi đây đúng là mất mặt quá.

Nhưng đúng lúc này.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta cược đi, xem ai có thể mời được đại sư Bàng, thiếu gia Ngô thấy sao?”

Đọc truyện chữ Full