Chương 371: Ông là đại sư Bàng?
Anh vừa nói ra, cả phòng khách liền im lặng như tờ.
Không khí cũng trở nên đông cứng lại.
Tất cả người nhà họ Khương đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nghi ngờ.
Rầm!
Khương Văn Kỳ đập mạnh tay xuống mặt bàn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Ở đây không có chỗ cho cậu!”
“Mẹ kiếp! Đúng là xui xẻo! Sao nhà họ Khương chúng tôi lại có thằng con rể không biết xấu hổ như cậu chứ?”
Tiết Mai cũng mắng mỏ.
“Mẹ kiếp! Suýt nữa thì cười vỡ bụng! Tiêu Chính Văn, anh đủ rồi đấy, hết lần này đến lần khác ra vẻ ta đây! Cút đi! Chỗ này không chào đón anh!”
“Khương Học Bác, đây chính là con rể tốt của ông sao? Đúng là mất hết mặt mũi!”
Nhất thời, lửa giận của đám người nhà họ Khương được thổi bùng lên, nhao nhao chửi bới.
Sắc mặt Khương Học Bác u ám, ông ta đứng dậy, giận dữ chỉ ra ngoài cửa, gầm lên: “Khương Vy Nhan, dẫn theo cậu ta cút ra khỏi đây ngay!”
Vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy tủi thân, nước mắt đong đầy hốc mắt, kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, chúng ta đi thôi…”
Tiêu Chính Văn nhìn mọi người đang xỉa xói mình, bất lực lắc đầu thở dài, anh đứng dậy nói: “Bữa cơm này không ăn thì thôi, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, đừng để bị người nào đó lừa”.
Dứt lời, anh kéo tay Khương Vy Nhan, rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.
Tiêu Chính Văn vừa đi, mọi người nhà họ Khương liền cười xòa xin lỗi Ngô Khoan Nghiệp.
“Thiếu gia Ngô, cậu đừng để bụng, Tiêu Chính Văn chính là loại rác rưởi như thế đấy!”
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô, cậu đừng chấp nhặt cái con chó hoang đấy!”
“Nào nào nào, chúng ta mời rượu thiếu gia Ngô nào!”
Còn ở bên này, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương, đi chưa được bao xa, bước chân Khương Vy Nhan dần dừng lại, cô cúi đầu, nhỏ giọng khóc.
Tiêu Chính Văn xoay người, hỏi đầy quan tâm: “Em sao thế?”
Khương Vy Nhan ngẩng đầu, khóc sướt mướt, cô nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, sau này anh có thể đừng nói lung tung nữa được không? Em vốn tưởng anh sẽ là chỗ dựa sau này cho em và Na Na, nhưng hôm nay em mới phát hiện, anh quá trẻ con… Tại sao anh không thực tế một chút đi?”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên căng thẳng, há miệng định giải thích gì đó.
Nhưng nước mắt Khương Vy Nhan giàn giụa, lắc đầu nói: “Anh không cần giải thích gì cả, em muốn yên tĩnh một mình…”
Dứt lời, Khương Vy Nhan hất tay Tiêu Chính Văn ra, cô độc và lạc lõng men theo con đường, trở về sân nhỏ.
Tiêu Chính Văn đứng dưới đèn đường, nhìn bóng lưng cô đơn của Khương Vy Nhan, trong lòng có chút xót xa.
Cô ấy vẫn không tin mình…
Chẳng còn cách nào khác, là do anh có quá nhiều chuyện không nói cho cô ấy biết.
Vy Nhan, anh xin lỗi.
Hãy tin anh, nhanh thôi, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em.
Nhưng trước đó, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, anh không hề nói dối.
Sau đó, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho Bàng Ngọc Thành, bên kia lập tức vang lên giọng nói cung kính của ông ấy: “Chủ soái, cậu có dặn dò gì sao?”
“Đại sư Bàng, hai ngày nay ông có thời gian không, tôi muốn mời ông đến nhà tôi ăn cơm”, Tiêu Chính Văn nói.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì vẻ mặt lập tức trở nên kích động, giọng nói cũng cao lên, gấp gáp nói: “Có có có! Lúc nào tôi cũng rảnh! Chỉ cần chủ soái bảo một câu là tôi sẽ đến ngay!”
“Vậy được, trưa ngày mai nhé, đến nhà tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Được được được! Trưa mai nhất định tôi sẽ đến đúng giờ!”
Bàng Ngọc Thành hưng phấn gật đầu lia lịa.
Tiêu Chính Văn cúp máy rồi, Bàng Ngọc Thành mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.
Sau đó, ông ta giống như fan cuồng, nhảy nhót tại chỗ, hét lớn: “Trời ơi! Chủ soái Bắc Lương mời mình đến nhà ăn cơm!”
Khó trách Bàng Ngọc Thành lại kích động đến thế, đã năm mươi, sáu mươi tuổi mà vẫn có thể nhảy cao như vậy.
Chủ yếu là vì cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể đến nhà chủ soái Bắc Lương ăn cơm.
Đây đúng là vinh hạnh đặc biệt!
“Tiểu Lý, mau lên, mau chọn mấy bộ quần áo giúp tôi với, ngày mai tôi phải đi dự tiệc”.
Bàng Ngọc Thành kích động vô cùng.
Cậu trợ lý phía sau cũng sốt sắng theo, nhanh chóng lôi mấy bộ quần áo trong vali ra.
Nhưng bất kể thử bộ nào thì Bàng Ngọc Thành cũng cảm thấy không đủ long trọng.
Thấy Bàng Ngọc Thành không chọn được, cậu trợ lý Tiểu Lý bỗng nhiên nói: “Thầy ơi, nếu là bữa cơm gia đình của chủ soái Bắc Lương, em nghĩ thầy nên giản dị chút”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Tại sao chứ? Bữa cơm long trọng như vậy, sợ là cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể tham gia, đương nhiên phải mặc chỉn chu chút, thể hiện sự tôn trọng với vua Bắc Lương”.
Tiểu Lý nói: “Thầy Bàng, thầy quên trước đó chủ soái Bắc Lương đã từng nói, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của anh ấy ra ngoài sao? Nếu chủ soái Bắc Lương mời thầy đến nhà ăn cơm thì tức là đã coi thầy như người nhà, nếu mặc chỉn chu quá thì lại không hay”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì trong đầu lóe lên, tự vỗ đầu mình, nói: “Đúng đúng đúng! Sao tôi lại quên mất điều này chứ! Tiểu Lý, cậu giỏi lắm! Lần này xong việc về Long Kinh, cậu hãy đến phòng thiết kế của tôi làm việc nhé”.
Tiểu Lý bỗng chốc vô cùng kích động.
“Thật ạ? Cảm ơn thầy Bàng!”, Tiểu Lý cúi đầu khom lưng cười nói.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm Tiêu Chính Văn đã ra ngoài mua thức ăn, Khương Vy Nhan thấy thế thì hoài nghi hỏi: “Sao anh mua nhiều thức ăn thế này?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Anh mời một người bạn đến nhà mình ăn cơm”.
“Hả? Bạn anh đến nhà mình ăn cơm? Sao anh không nói sớm cho em biết, em cũng chuẩn bị chút”.
Khương Vy Nhan hơi sốt ruột nói.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không sao, chỉ là một người bạn thôi, tối hôm qua thấy em ngủ sớm, nên anh không nói với em”.
Lúc anh nói, Khương Vy Nhan đã bước vào phòng bếp, bắt đầu nhặt rau giúp Tiêu Chính Văn, đồng thời tiện miệng hỏi: “Bạn nào thế anh? Làm gì vậy?”
“Ừ… một nhà thiết kế váy cưới”.
Tiêu Chính Văn nghĩ một lát rồi nói.
“Nhà thiết kế váy cưới?”, đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, nói: “Anh còn có bạn làm nghề này á? Sao đột nhiên lại mời đến nhà mình ăn cơm vậy?”
“Chẳng phải anh muốn bảo ông ấy thiết kế một bộ váy cưới cho em sao?”, Tiêu Chính Văn đáp.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế, bàn tay đang nhặt rau bỗng dừng lại, vành mắt cũng bắt đầu ướt, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, giả vờ tức giận nói: “Chẳng phải em đã bảo anh đừng đặt may váy cưới sao? Đắt lắm, chúng ta thuê một bộ là được rồi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, dịu dàng nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Không được, người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh nhất định phải mặc bộ váy cưới có một không hai! Hơn nữa, váy cưới đặt may của bạn anh không đắt”.
Khương Vy Nhan thấy thế, định nói gì nữa thì chuông cửa đã vang lên.
“Mẹ ơi, có người ấn chuông cửa”.
Na Na đang học vẽ tranh trong phòng khách, chỉ vào cổng sân nhỏ hét lên.
Khương Vy Nhan lau tay, vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, rồi chạy ra cổng, kêu lên: “Đến đây, đến đây”.
Cô mở cổng ra, trước mắt là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dẫn theo một cậu thanh niên có vẻ như trợ lý, tay còn xách mấy hộp quà, tươi cười đứng ngoài cổng.
“Cô là vợ cậu Tiêu đúng không?”, Bàng Ngọc Thành cười hỏi, vẻ mặt đầy kích động và kính trọng.
Thật là đáng kinh ngạc!
Vợ cậu Tiêu xinh đẹp quá đi mất!
Nhan sắc và vóc dáng này đúng là sinh ra để mặc váy cưới.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Bàng Ngọc Thành đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm một bộ váy cưới đẹp nhất trên thế giới, để vợ cậu Tiêu mặc lên người.
Chỉ có như vậy, chiếc váy cưới ông ấy thiết kế mới có thể trở thành vật báu vô giá.
“Đúng, là tôi đây”, Khương Vy Nhan mỉm cười đáp: “Ông chính là bạn của Tiêu Chính Văn đúng không? Mời vào, mời vào”.
Trong lúc cô nói, Bàng Ngọc Thành và Tiểu Lý đã xách quà bước vào nhà.
Vừa nhìn trong nhà trang trí đơn giản, Bàng Ngọc Thành không khỏi hít vào hơi lạnh, cũng may tối qua nghe lời đề nghị của Tiểu Lý.
Bước vào phòng khách, Khương Vy Nhan hơi ngại ngùng nhận hộp quà trong tay Bàng Ngọc Thành, sau đó đặt lên bàn trà, cười hỏi: “Ngại quá, tôi vẫn chưa biết tên của ông”.
“À, tôi tên là Bàng Ngọc Thành, cô cứ gọi tôi ông Bàng là được rồi”, Bàng Ngọc Thành đứng dậy nhận lấy ly trà, cười đáp.
Bàng Ngọc Thành?
Khương Vy Nhan nghe thấy cái tên này, đầu tiên là nhíu mày, sau đó cả người run rẩy, kích động nói: “Ông… ông là đại sư Bàng Ngọc Thành sao?”