Chương 376: Hoảng sợ, thật sự hoảng sợ rồi
Nghe những lời nói này, không gian lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh!
Sao tên Tiêu Chính Văn này lại có thể kiêu ngạo như vậy!
Lại dám nói đại sư Bàng trước mặt là giả mạo?
Thật là khó mà tưởng tượng nổi!
“Cậu nói cái gì? Thằng nhóc kia, cậu quá láo xược! Dám nói tôi là giả mạo ư?”
Đinh Lập Xuân cực kỳ nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là tơ máu!
Điều ông ta kiêng dè nhất là bị người khác chỉ thẳng mặt là đồ giả mạo!
Điều này làm nội tâm ông ta vừa hoảng sợ vừa tức giận!
Mặc dù bản thân chính là kẻ giả mạo, nhưng bị người khác nói ra, trong lòng Đinh Lập Xuân thực sự nổi giận!
“Tiêu Chính Văn! Đủ rồi! Sao anh lại có thể không tôn trọng đại sư Bàng như vậy? Còn dám nói đại sư Bàng là giả mạo!”
Ngô Khoan Nghiệp lập tức đứng dậy, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn quát lớn!
“Đúng là điên rồi! Đại sư Bàng là người có thân phận tôn quý thế nào, mà lại có thể bị nghi ngờ là giả mạo!”
“Buồn cười chết mất! Tiêu Chính Văn sẽ không cho rằng bản thân mời được người thật đến chứ?”
“Buồn cười quá đi mất! Tôi không nhìn nổi nữa rồi, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Sắc mặt người nhà họ Khương đều cực kì phẫn nộ!
Khương Học Bác và Từ Phân giận tím mặt, đập mạnh ly rượu trước mặt xuống bàn, tức giận quát: “Khương Vy Nhan! Lập tức đưa cậu ta và cả tên giả mạo đại sư Bàng cút ra ngoài! Khương Học Bác tôi không có loại con gái con rể như vậy!”
“Hừ! Thật là quá mất mặt! Nhà họ Khương chúng ta sao lại có loại con rể như vậy chứ!”
Từ Phân tức tối làm ầm ĩ lên.
Khương Thần ngồi yên một chỗ, chỉ biết lắc đầu cười khẩy, khinh thường nói: “Có những người, cái gì cũng không giỏi, chỉ có tỏ vẻ là giỏi!”
Bên này, Khương Vy Nhan cũng lo lắng không thôi, cơ thể run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt cánh tay của Tiêu Chính Văn.
Thực sự, cô cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sớm biết thế này, lẽ ra bản thân không nên tin tưởng Tiêu Chính Văn.
Nhưng mà.
Đối mặt với sự chế giễu và khinh bỉ của mọi người, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhướng mày, cơ thể toát ra áp lực bức người, nhìn chằm chằm Đinh Lập Xuân nói: “Vị đại sư Bàng này, tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết quý trọng!”
“Hừ!”
Đinh Lập Xuân lạnh lùng hừ một tiếng, cười lớn nói: “Nực cười! Tôi chính là đại sư Bàng thật, tôi còn sợ cậu mời được một người giả mạo tới nữa sao?”
Lúc nói câu này, ánh mắt Đinh Lập Xuân không mấy thiện cảm nhìn Bàng Ngọc Thành phía sau Tiêu Chính Văn.
Bàng Ngọc Thành cũng cạn lời lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật không ngờ, Bàng Ngọc Thành tôi sống lâu như vậy, lại có thể gặp một Bàng Ngọc Thành giả mạo giống như thế. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin”.
“Cậu Tiêu, nếu đã như vậy, thì để tôi giải quyết chuyện này cho”.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Đinh Lập Xuân thấy vậy, lạnh lùng cười nhạt: “Nực cười! Mọi người nghe thấy chưa, đây là chuyện nực cười đến mức nào chứ! Một kẻ mạo danh tôi, còn dám ngông cuồng như vậy!”
Đồng thời, trong lòng Đinh Lập Xuân tức giận thầm nghĩ: dám cướp bát cơm của tao? Hôm nay không làm vỡ bát chúng mày thì tao không tên là Đinh Lập Xuân nữa!
“Đại sư Bàng! Dạy dỗ hắn mạnh tay vào!”
“Đúng vậy! Đại sư Bàng, hãy để cho tên giả mạo kia phải nhận sự trừng phạt!”
“Còn cả tên Tiêu Chính Văn nữa, cũng không thể bỏ qua cho hắn!”
Tất cả mọi người đồng thanh nói “Được”.
Nhưng.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh cười nói: “Nếu như ông chính là đại sư Bàng, vậy thì chắc ông cũng biết hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế Kevin nhỉ?”
Xì xào!
Kevin, hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế, cực kì nổi tiếng!
Những người ngồi dưới, có người không biết, lập tức nghe những người biết nói vài câu, ai nấy đều có sắc mặt kinh ngạc!
Kevin này lại là một tỷ phú với tài sản trị giá hàng chục tỷ đô la mỹ!
Nghe thấy vậy, Đinh Lập Xuân sửng sốt, trên trán toát mồ hôi, đưa mắt về phía Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh rồi tiếp lời: “Đương nhiên là biết! Ờ… Kevin à, là một người bạn cũ của tôi! Quan hệ của chúng tôi cực kì tốt! Thường thường cùng nhau bàn luận về ý tưởng thiết kế váy cưới này, còn thỉnh thoảng cùng nhau cưỡi ngựa đánh golf!”
Nghe xong, tất cả mọi người ngồi dưới lần lượt ngưỡng mộ và sùng bái!
“Ôi, không hổ danh là đại sư Bàng!”
“Đại sư Bàng giỏi quá! Lại có thể cưỡi ngựa đánh golf cùng tỷ phú!”
“Đại sư Bàng, ngầu thật!”
Nghe những lời ngưỡng mộ từ mọi người, vẻ mặt Đinh Lập Xuân cũng tràn đầy sự kiêu ngạo.
Bàng Ngọc Thành gật đầu cười nói: “Nếu đã như vậy, thì chi bằng mời vị đại sư Bàng đây gọi một cuộc điện thoại cho Kevin? Tôi nghĩ, các vị ngồi dưới đây đều có một sự sùng bái với hội trưởng Kevin”.
Ngay lập tức, sắc mặt Đinh Lập Xuân trở nên tái mét, vô cùng khó coi.
Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Cái này…”, Đinh Lập Xuân luống cuống hết cả lên.
Ông ta đâu hề quen biết Kevin chứ, đây không phải là muốn lấy mạng ông ta sao?
Đinh Lập Xuân nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp chỉ mỉm cười, sắc mặt hơi lo lắng, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, mấy người nhà họ Khương ngồi bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng.
“Đại sư Bàng, gọi một cuộc đi, cơ hội hiếm có”.
“Đúng vậy, là hội trưởng Kevin đấy, một người nổi tiếng như vậy có thể nói chuyện điện thoại với nhà họ Khương chúng tôi, đồn ra ngoài thì quá hãnh diện rồi!”
“Gọi một cuộc đi”.
Đối mặt với lời thúc giục của mọi người, Đinh Lập Xuân đã lỡ cưỡi trên lưng cọp, sắc mặt càng ngày càng lo lắng hoảng sợ.
Ông ta cười nói: “À… các vị, các vị, bây giờ tôi đang ở trong nước, gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin không tiện lắm, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ gọi”.
“Có gì mà không tiện chứ? Bây giờ trong nước là buổi tối, thành phố Shengton bên kia là ban ngày, chính là thời gian đi làm”.
Bàng Ngọc Thành đứng chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt cực kì ung dung, nói: “Không lẽ nào, vị đây là đại sư Bàng giả mạo, nên không dám gọi?”
Nghe xong, Đinh lập Xuân hoảng hốt, mặt đỏ bừng, nói: “Ai nói tôi là giả mạo chứ! Còn dám nói bậy! Tôi chỉ là… chỉ là quên đem theo điện thoại…”
“Không mang điện thoại à, tôi có này”.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Không chỉ ông ấy, khi người nhà họ Khương thấy cảnh này cũng lần lượt đưa điện thoại của mình ra, vô cùng kích động nói:
“Đại sư Bàng, dùng điện thoại của tôi này!”
“Điện thoại của tôi là đời mới nhất, dùng của tôi đi!”
“Nhất định phải gọi! Nhất định phải khiến cho tên lừa đảo này biết bản lĩnh và sức ảnh hưởng của đại sư Bàng”.
Thấy người nhà họ Khương nhiệt tình như vậy, mười mấy chiếc điện thoại đưa đến trước mặt mình, Đinh Lập Xuân hoảng sợ!
Ông ta thầm nhủ xong đời rồi, xong đời rồi!
Sau đó, Đinh Lập Xuân liếc nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cực kỳ lo lắng, Ngô Khoan Nghiệp cũng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đại sư Bàng sao có thể dễ dàng để kẻ giả mạo này nghi ngờ! Nếu ông nói mình là thật, vậy thì chi bằng ông tự gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin một cuộc đi!”
Nói đến đây, Ngô Khoan nghiệp nhếch mép cười gian xảo.
Tuyệt vời!
Đầu óc mình cũng khá nhanh nhạy đấy!
Ngô Khoan Nghiệp thầm nghĩ, đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời đến chắc chắn là giả mạo!
Nếu không thì thế nào?
Chẳng lẽ một con chó hoang nhà họ Tiêu, một kẻ vô dụng ăn bám, lại thực sự có thể mời được đại sư Bàng nổi danh quốc tế đến đây sao?
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô nói rất đúng, để kẻ mạo danh đó gọi!”
“Đúng vậy! Là ông nhắc đến trước, vậy ông gọi một cuộc thử xem!”
“Tự mình đào hố chôn mình, thật là nực cười!”
Mọi người bật cười hớn hở!
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại rất bình tĩnh cười đáp: “Được”.
Nói xong, ông ấy cầm điện thoại, gọi một cuộc cho Kevin, chẳng mấy chốc, đầu bên kia truyền đến giọng nói phóng khoáng của một người đàn ông trung niên ngoại quốc, nói bằng giọng Hoa Quốc tiêu chuẩn: “Alo, đại sư Bàng, chào ông, thật không ngờ, bây giờ ông lại gọi điện cho tôi…”