Chương 385: Tỉnh thật rồi
Cho mày ra vẻ này!
Lúc nữa mà biết ông cụ đang nằm trước mặt có thân phận gì, sợ là mày đái cả ra quần ấy!
Trong lòng hắn thầm mỉa mai.
“Dù sao thuốc cũng ở đây rồi, cho uống hay không thì mọi người tự quyết”.
Tiêu Chính Văn cũng chẳng nhiều lời, tay nhón viên thuốc, ra hiệu đưa cho Lục Kiến Quốc xem.
Đây không phải là một viên thuốc đơn giản.
Mà là viên thuốc thần y Tôn Tư Niên của Hoa Quốc mất bao tâm huyết, nghiên cứu ba năm, luyện nấu một năm, mới luyện ra được.
Nó là Hoạt Huyết Đại Bổ Hoàn, có công hiệu hoạt khí bổ máu, khởi tử hồi sinh đối với người hấp hối vì phát bệnh đột ngột.
Hơn nữa, thuốc này chỉ có tổng cộng năm viên.
Tôn Tư Niên giữ lại hai viên, ba viên còn lại thì cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn mang theo thuốc này bên người, để phòng ngừa lúc cần đến.
Không ngờ hôm nay lại dùng đến thật.
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn có thể thể hiện y thuật của mình, dùng châm cứu để cứu ông cụ.
Nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết, Tiêu Chính Văn quyết định dùng viên thuốc của Tôn Tư Niên, sau này nếu có người phát hiện ra thì cũng có thể đùn đẩy hết cho ông ấy.
Y thuật của Tiêu Chính Văn cũng không hề kém cạnh ba vị thần y của Hoa Quốc.
Không chỉ là vua Bắc Lương, là chủ soái bất bại!
Anh còn là một quân y hàng đầu trong năm chiến khu lớn của Hoa Quốc.
Lúc này, Lục Kiến Quốc nhìn về phía Tô Mặc Như đang trầm tư bên cạnh, hỏi: “Bác sĩ Tô, cháu xem thuốc này đi”.
Tô Mặc Như lắc đầu, cô ta cũng không rõ rốt cuộc Tiêu Chính Văn có thân phận, có lai lịch gì.
Một viên thuốc?
“Chú Lục, có lẽ viên thuốc hữu dụng thật…”
Tô Mặc Như cũng không chắc chắn nữa.
“Được! Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!”
Lục Kiến Quốc cắn răng, hạ quyết tâm, nói: “Mau cho lão thủ trưởng uống đi!”
Tiêu Chính Văn cười thản nhiên, đưa viên thuốc cho người phục vụ ở bên cạnh, sau đó nhìn cô ta cho ông cụ đang bị ngất uống.
Một lúc sau, cả phòng bao yên lặng như chết.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ông cụ, cứ như đang ngắm gấu trúc vậy.
Tiêu Chính Văn chú ý thấy, mấy người đàn ông mặc vest đen trong phòng bao đã đứng chặn cửa ra vào và cửa sổ.
Đây là đề phòng anh bỏ chạy đây mà.
Ha ha, thú vị đấy.
Anh chẳng hề lo lắng chút nào, ung dung tự tại ngồi trong góc, uống mấy ngụm trà.
Một phút trôi qua, ông cụ vẫn chưa tỉnh lại, gã đàn ông đẹp trai kia lại nhảy ra, nắm lấy cơ hội chỉ trích: “Nhìn xem, nhìn xem, đã bảo không thể tin anh ta mà! Anh ta là đồ lừa đảo! Mau bắt anh ta lại, chính anh ta hại chết ông cụ Sở!”
Đồng thời, hắn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa, ánh mắt hiện rõ ba chữ “mày toi rồi”.
Tiêu Chính Văn rất ghét cái tên cứ thỉnh thoảng lại nhảy ra gây sự chú ý này.
Nếu như có thể thì anh thực sự rất muốn vứt hắn từ trên lầu xuống.
“A, tỉnh rồi, tỉnh rồi! Ông cụ tỉnh rồi!”
Trong phòng bao lập tức vang lên tiếng kêu kinh ngạc!
Gã đàn ông vừa rồi vẫn còn mỉa mai gây chuyện, lập tức mặt xám như tro tàn.
“Sao có thể thế được? Rõ ràng đã sắp tắt thở rồi cơ mà?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Khuôn mặt gã đàn ông đẹp trai kia đỏ bừng như phát sốt, nhất thời ăn nói không suy nghĩ.
“Bốp!”
Lục Kiến Quốc cũng là người tàn nhẫn, lập tức cho hắn một cái bạt tai, tức giận trừng mắt, nói: “Câm miệng cho tôi! Cút sang bên cạnh!”
Sắc mặt hắn đỏ bừng, khó chịu như nuốt phải một con ruồi, lặng lẽ lùi sang bên cạnh, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt căm hận.
Lúc này, Lục Kiến Quốc mới kích động xúm lại, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà nước mắt nước mũi ròng ròng: “Lão thủ trưởng, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi!”
Ông lão tóc trắng như cước kia lúc này tỉnh lại, trước mặt mọi người, bỗng đứng dậy khỏi ghế, lấy tay đập vào chân, nói: “Ha ha ha, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy sức khỏe dồi dào như thế này! Cảm giác như cậu cũng không chạy khỏe bằng tôi ấy!”
Tô Mặc Như ở bên cạnh há hốc miệng, một người sắp chết được cô ta chẩn đoán là chỉ còn một hơi tàn, bây giờ bỗng đứng được trước mặt cô ta vô cùng khỏe mạnh.
Hơn nữa nhìn khí sắc, sắc mặt ông cụ Sở hồng hào, quả thực là đã phục hồi hoàn toàn.
Cô ta không khỏi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn đang ung dung ngồi trong góc, rốt cuộc cái tên này có thân phận gì nhỉ?
Một viên thuốc đã chữa được rồi?
Lẽ nào anh ta là người của Dược Vương Cốc?
Nếu nói trên đời này, có thể dựa vào một viên thuốc để cứu được những người vô phương cứu chữa, thì chỉ có người của Dược Vương Cốc mới có thể làm được.
Dược Vương Cốc chính là môn phái y dược do thần y Hoa Quốc – Tôn Tư Niên sáng lập.
Vị thần y Tôn kia không chỉ có y thuật cao minh, được gọi là Hoa Đà tái thế, mà còn đưa con đường luyện thuốc lên đỉnh cao.
Nên được gọi là Dược Vương Hoa Quốc!
“Bác sĩ Tô, cháu mau xem đi”.
Lục Kiến Quốc vội vàng bảo Tô Mặc Như khám lại, không phải ông ta không tin Tiêu Chính Văn, mà là chuyện này quá ly kỳ.
Tô Mặc Như gật đầu, tiến lên bắt mạch cho ông cụ Sở đang hồng hào khỏe mạnh.
Mạch tượng mạnh mẽ, có khi ông cụ Sở còn có thể sống được thêm mười năm nữa.
“Chú Lục, theo mạch tượng thì ông cụ Sở…”
Tô Mặc Như không nói hết mà cố ý dừng lại một chút, ánh mắt liếc về phía Tiêu Chính Văn.
“Sao vậy?”, Lục Kiến Quốc vội vàng hỏi.
“Viên thuốc vừa rồi đã kéo dài tuổi thọ cho ông cụ Sở ít nhất là mười năm”.
Tô Mặc Như trả lời đúng sự thực, trong lòng càng thêm tò mò về Tiêu Chính Văn, hơn nữa càng tin vào suy đoán của mình.
Bố cô ta, thậm chí là cả nhà họ Tô thuộc thế gia y dược ở tỉnh, chẳng là gì trước thần y Tôn cả.
Nếu như có thể làm quen với người của Dược Vương Cốc thì y thuật sau này của cô ta chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Chỉ một viên thuốc đã có thể kéo dài mười năm tuổi thọ cho ông cụ Sở – người bị ông nội cô ta đoán là không sống nổi qua năm nay.
Nếu để mấy ông lão ở tỉnh biết được, sợ là sẽ phải đến một chuyến.
Đến lúc đó, cả tỉnh, thậm chí cả Hoa Quốc đều phải chấn động.
“Sao… sao cơ? Cháu nói ông có thể sống thêm mười năm sao?”
Ông cụ Sở đang ngồi trên ghế, nghe Tô Mặc Như nói vậy thì kích động đứng bật dậy.
Mười năm!
Mười năm tuổi thọ!
Tuy ông cụ Sở chinh chiến cả đời, đã nhìn quen chuyện sống chết, cũng đã nếm trọn vinh hoa phú quý, nhưng đến tầm tuổi này, ai mà chẳng muốn sống thêm mấy năm chứ?
Ông ấy biết tình trạng sức khỏe mình thế nào, đến thần y Tô ở tỉnh cũng đoán ông ấy không sống nổi qua năm nay.
Vậy mà bây giờ lại có thêm mười năm tuổi thọ!
Tất cả mọi người nghe Tô Mặc Như nói, cũng đều mắt chữ A mồm chữ O.
Những người có mặt đều biết mười năm đối với ông cụ Sở, đối với tình hình ở tỉnh, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Kiến Quốc vội vàng đẩy mấy cấp dưới ra, vẻ mặt kích động bắt tay Tiêu Chính Văn, nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp, ân huệ này không lời nào kể hết, Lục Kiến Quốc tôi đã ghi nhớ, không biết cậu tên là gì?”
Lục Kiến Quốc biết, cậu thanh niên trước mặt này là người có năng lực.
Ông ta đã nhìn Tiêu Chính Văn với con mắt khác, cậu thanh niên này có y thuật cao siêu như vậy, ông ta nhất định phải kết giao.
Ai cũng có tư tâm, nhất là những người làm trong chốn quan trường như Lục Kiến Quốc, đương nhiên ông ta biết rõ mối quan hệ lợi và hại trong đó.
Tiêu Chính Văn đương nhiên biết tỏng người đàn ông trung niên tên Lục Kiến Quốc này đã nhìn trúng mình, anh cười đáp: “Tiêu Chính Văn”.
Lục Kiến Quốc gật đầu, ghi nhớ cái tên này, cười nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, tôi sẽ gọi cậu là cậu Tiêu, nếu cậu không chê thì gọi tôi anh Lục cũng được. Sau này nếu gặp chuyện gì, chỉ cần không phải là phạm pháp, thì cậu cứ gọi tôi giúp đỡ”.