TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 386

Chương 386: Rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai?

Tiêu Chính Văn mỉm cười đáp: “Được, anh Lục, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé”.

Nếu để ông ta biết mình là chủ soái Bắc Lương, sợ là cũng không dám thốt ra cái từ em trai Tiêu này.

“Khoan đã, cậu bạn, tôi còn chưa cảm ơn cậu, nhưng cậu Lục lại nói giúp tôi rồi”.

Lúc này, ông cụ Sở nở nụ cười hiền hòa, vội vàng định cúi người nói cảm ơn.

“Kìa ông, ông đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.

Tiêu Chính Văn vội vàng tiến lên, đỡ cánh tay ông cụ, đương nhiên anh sẽ không để một cựu chiến binh danh dự Hoa Quốc cúi người nói cảm ơn với anh được, đó không phải là nguyên tắc làm người của anh.

Ông cụ Sở gật đầu mỉm cười, ông ấy càng nhìn anh chàng trước mặt càng thấy yêu mến.

Nhân phẩm rất tốt, kính già yêu trẻ, là một người đàn ông tốt.

Nếu là hai mươi, ba mươi năm trước, chắc chắn ông ấy sẽ kéo cậu nhóc này vào quân đội để rèn luyện.

Tiêu Chính Văn nói chuyện với bọn họ mấy câu rồi rời khỏi phòng bao, đi tìm Đỗ Tình Tuyết, kết quả phát hiện cô ta đã về từ lâu, chỉ bảo nhân viên phục vụ chuyển lời cho anh.

Đúng lúc Tiêu Chính Văn chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì ngoài cửa có một đám người lao vào.

“Ha ha, Tiêu Chính Văn đúng không? Cuối cùng cũng đợi được cậu, còng lại, dẫn đi!”

Người dẫn đầu là một tiểu đội trưởng thanh tra, vẻ mặt lạnh lùng.

Buổi chiều gã nhận được điện thoại của Tống Thiên Lỗi, bảo gã sắp xếp người chờ sẵn ở cửa khách sạn Kempinski.

Vừa giải quyết xong một vụ đánh nhau ẩu đả ở quán karaoke bên cạnh, Triệu Quốc Hải đã dẫn theo mấy anh em mặc thường phục qua đây.

Cũng may, vừa đúng lúc!

“Này anh đội trưởng, tôi đã phạm tội gì vậy?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Triệu Quốc Hải giơ chiếc còng sáng lóa trong tay, trước mặt mọi người vây xem, cười khẩy bước từng bước về phía Tiêu Chính Văn đang đút hai tay trong túi quần.

“Ha ha, phạm tội gì à?”

Gã tỏ vẻ chắc chắn sẽ bắt Tiêu Chính Văn, nói: “Buổi chiều, ở tập đoàn Đỗ Thị, có phải cậu đã đánh tám người không? Đây là tội ẩu đả đánh nhau! Cậu về đồn với tôi một chuyến đi. Cậu yên tâm, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi sẽ thả cậu ngay, dù gì chúng tôi cũng làm việc theo pháp luật”.

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm việc theo pháp luật? Chuyện của tập đoàn Đỗ Thị, ai chẳng biết là tám người kia cố ý gây sự, còn ra tay đánh bảo vệ của tập đoàn chúng tôi, tôi ra tay là tự vệ chính đáng! Sao vào miệng đội trưởng Triệu lại thành ẩu đả đánh nhau vậy?”

“Được rồi, bớt lắm lời đi! Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu về lấy lời khai theo đúng pháp luật!”

Triệu Quốc Hải không phải là người không hiểu chuyện, thấy mọi người vây xem chỉ trỏ ngày càng nhiều, đương nhiên gã phải tìm lý do rồi.

Nhưng gã biết, mọi người ở đây cũng không ai dám lên tiếng.

Trước đó gã đã đánh tiếng với giám đốc chỗ này rồi.

Đây chính là mối quan hệ và sự tự tin của gã.

Một tên dân đen thôi mà, gã chỉ cần một tay là có thể bóp chết.

Chờ vào đồn rồi xem cậu còn cứng miệng được không!

“Đội trưởng Triệu, anh đừng gán tội danh lung tung lên một người dân bình thường như tôi thế chứ, anh đã điều tra rõ ràng chưa vậy?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi ngược lại.

Người này nhìn là biết do Tống Thiên Lỗi sắp xếp.

“Chúng tôi điều tra rõ ràng rồi mới bắt người chứ, chúng tôi sẽ không vu oan cho bất cứ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ tên tội phạm vi phạm pháp luật nào cả”.

Triệu Quốc Hải nói năng hùng hồn, nếu không phải là người biết rõ nội tình thì còn tưởng gã là hóa thân của chính nghĩa.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười khẩy đáp: “Đội trưởng Triệu, nghe anh nói tôi thấy thật là cảm động, nhưng anh úp chậu phân này lên đầu tôi là không đúng đâu. Muốn biết chân tướng chuyện này, anh cứ đến tập đoàn Đỗ Thị tìm bừa một người hỏi là có thể điều tra rõ ràng, tại sao lại chẳng phân đúng sai đã bắt tôi đưa đi? Có phải đằng sau anh có ai sai khiến không?”

Tiêu Chính Văn nói rất to, những người vây xem xung quanh cũng bắt đầu xì xào.

“Cậu láo toét! Ăn nói vớ vẩn!”

Triệu Quốc Hải cũng cuống lên, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, giận dữ nói: “Chúng tôi là lính tuần! Chấp hành luật pháp công bằng là nguyên tắc của chúng tôi! Mấy lời vừa rồi cậu nói có thể khép cậu tội phỉ báng đấy!”

Gã được Tống Thiên Lỗi nhờ vả!

Đúng nửa tiếng trước, Triệu Quốc Hải nhận được điện thoại của Tống Thiên Lỗi, muốn nhờ gã làm một chuyện, làm xong sẽ nhận được một trăm nghìn tệ.

Cũng chỉ là bắt một tên dân đen thôi mà, chuyện này Triệu Quốc Hải làm quen tay rồi.

Gã chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, ghé vào tai anh nói: “Tốt nhất cậu ngoan ngoãn theo tôi phối hợp điều tra đi, nếu không, đến lúc vào đồn rồi tôi sẽ lột da cậu!”

Tiêu Chính Văn nhìn Triệu Quốc Hải, không hề tức giận, mà còn nở nụ cười châm chọc, mang đầy ý khiêu khích.

“Cậu cười cái gì?”

Trong lòng Triệu Quốc Hải càng tức giận hơn, bởi vì gã cảm giác Tiêu Chính Văn đang cười nhạo mình.

Ánh mắt anh đầy vẻ khinh thường.

“Tôi cười cái gì à?”

Nụ cười của Tiêu Chính Văn bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo rợn người: “Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết mình đã làm sai chuyện gì!”

“Chán sống chắc!”

Triệu Quốc Hải nổi giận, đang định dạy dỗ Tiêu Chính Văn một trận thì sảnh lớn khách sạn đột nhiên có một đám người bước tới.

“Có chuyện gì thế?”

Từ xa, Lục Kiến Quốc đã nhìn thấy chuyện bên này, xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, ông ta liền bước tới. Khi nhìn thấy Triệu Quốc Hải, ánh mắt ông ta tỏ vẻ không vui.

Hình như trước đây lúc đi họp ông ta từng nhìn thấy người này, hơi có ấn tượng.

Đám người Triệu Quốc Hải nhìn thấy người tới, trong lòng đầu tiên kinh hãi, sau đó lại vui mừng.

Gã vội vàng cúi đầu khom lưng tiến lên, cung kính nói: “Tổng tư lệnh Lục, sao anh lại ở đây ạ?”

Đây là cấp trên của cấp trên gã, là người đứng đầu Tổng Cục chấp pháp phân khu Đông Hải Tu Hà.

Nếu như có được sự đề bạt của ông ấy, Triệu Quốc Hải tin chắc tiền đồ của mình sẽ vô cùng sáng sủa.

Đến lúc đó, gã sẽ không chỉ đơn giản là đội trưởng quản lý một khu vực.

Lục Kiến Quốc lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Hải, gật đầu coi như đã biết, hỏi: “Có chuyện gì thế? Ầm ĩ cả lên, các cậu định làm gì vậy?”

Ông ta cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang bị vây quanh, tâm tư kín đáo nên lập tức để ý tình hình bên này.

“Tổng tư lệnh Lục, chúng tôi đang làm án, sắp xong rồi đây ạ”.

Triệu Quốc Hải vội vàng trả lời, lập tức nháy mắt với cấp dưới: “Dẫn cậu ta đi!”

 

Đây là cơ hội tốt để gã thể hiện trước mặt tổng tư lệnh Lục, tuyệt đối không thể vì tên Tiêu Chính Văn này mà để xảy ra sai sót được.

“Cậu ấy phạm tội gì vậy?”

Lục Kiến Quốc nhíu mày, lúc nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ông ta phát hiện anh chẳng có vẻ gì là lo lắng, dường như đang chờ ông ta làm gì đó.

“Tổng tư lệnh Lục, tên này tìm cớ gây sự, chúng tôi dẫn về để thẩm vấn thôi ạ”.

Khuôn mặt Triệu Quốc Hải nở nụ cười đầy gian tà tiểu nhân, khiến người ta nhìn mà căm ghét.

Lục Kiến Quốc sầm mặt xuống, quay lại hỏi: “Cậu em, chuyện là sao vậy?”

Cậu em?

Mọi người há hốc miệng.

Nhất là Triệu Quốc Hải, lúc này gã như bị sét đánh, chỉ cảm thấy tai mình ong ong.

Sao lại như thế được?

Không thể nào!

Sao tổng tư lệnh Lục có thể quen cái tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp này chứ?

Cả người gã đổ mồ hôi lạnh như mưa, sau lưng lạnh toát, run rẩy nhìn Lục Kiến Quốc, hỏi: “Tổng tư lệnh Lục, anh quen cậu ta sao?”

Đọc truyện chữ Full